ban đêm, ánh trăng đủ sáng để soi mình trên đất
chung quanh là hàng rào sắt
nhảy qua nhanh như con tim chạy ra khỏi lồng ngực
của người thèm khát tự do nhưng chưa bao giờ nếm được
bản năng sinh tồn kêu những tế bào thức dậy
động đậy trong gan ruột
tìm những cây cầu để kết nối, để duy trì
tan tác những ngôi mộ không tên
quê hương mờ ảo trên hành tinh đang lạc dần quỹ đạo
buổi sáng điểm tâm, bóp nát trái cam
nghe kỷ niệm chảy ròng ròng qua kẽ tay
đầy đủ hương vị ngọt mặn chua bùi
như chút rơi rớt của mắt em
bên rìa thành phố, bên bờ cuộc đời
sau khi tụ lại nơi bụng hoang vu
của khoảng đêm không tiếng nói vì mệt lả
buổi trưa đi tìm người kể lại lịch sử
tìm hoài chẳng ra
còn chăng là những tượng đồng cô đơn nhưng oai dũng
không còn chỉ tay ra biển vì đã rụng
thời gian như vết dao xoáy ngược
em vẫn khát khao những dấu in trên da thịt
mềm nhũn nhưng đầy đam mê đau đớn
buổi chiều rong ca ngoài chợ
bài hát của những người hành hương trở về không có niềm vui
từng chữ đóng khung trong ô ký ức
dùng gai nhọn đâm thủng những bọc treo trước mặt
chứa bao nhiêu nghiệt ngã
lá cây thiếu diệp lục tố
máu thiếu hồng huyết cầu
nhìn khuôn mặt em thấy thật nhiều xanh xao
bàn tay nổi gân
ai sẽ vẽ những nỗi buồn đó lên trang giấy
tối, sáng, trưa, chiều
cách nào hiệu quả nhất để đo thời gian
khi thế giới đã đóng tất cả những cánh cửa
làm cho ta cô lập và mất điểm chuẩn
vẫy vùng trong im lặng chẳng ai nghe
chỉ còn hơi thở ngắn, dài trên cơ thể
đồng lõa vì hiện hữu cho nhau
cùng viết lên một ngày trên tấm lịch thiên thu vũ trụ
.