cạnh sự mất ngủ của hắn
một con rối của tổ phụ để lại nơi căn nhà cũ
trong vai trò đặc phái viên đang biểu diễn dưới bầu trời vàng ròng
– đã từng khi những lưỡi lê hát ca mở hội
đã từng khi lạc quan cần được nuôi bằng máu
để có giấc mơ! sắp sửa tới gần
cơn mưa nặng nhọc mang theo đêm nuốt chửng ánh chớp cuối cùng
trong trò chơi trẻ nhỏ, ngọn đuốc là cảm nhận của cái lạnh và đói
con rối tự thúc những sợi dây[nơron mọc bên ngoài thân thể]điều khiển mình
mau chóng đáp xuống năm hai ngàn không trăm hai mươi
quê hương của trái-ngọt-hắc-ám đang chín
hắn nghe nói dưới lớp sóng nhảy vọt buồn bã kia
những đồng[loại, chí] của con rối đã biến mất cùng một vương triều
để thiếp đi, hắn phải nuốt viên thần dược bào chế từ tội ác hoàn hảo
gió ngừng thổi trên ngọn sóng sơn màu đỏ rực
tương lai còn quá xa
chứng hoang tưởng thì gần
cố sát hại mùa mộc mạch sót lại từ quá khứ
cánh phải giấc ngủ của hắn
một tiếng chuông lan tỏa đoạt lấy sự yên ổn
con rối đi câu tình yêu trên miệng vết thương thời gian
như tiếng sấm lầm đường đón đợi ban mai
đang leo lên mây trắng
hắn tỉnh dậy vừa khi nắng cười rộ trên mặt kính gian hàng
– ngày mai ai đó sẽ được phóng thích
không bàn tay nào nhào nhặn và huấn luyện chúng ta tiếng nói
còn lại kẻ giật dây trên xe lăn
đang hấp hối cùng chiếc mặt nạ
.