- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Thẩm tranh

 

Anh ấy một ngày xấu giời bỗng bị con ma màu ám. Thế là lao vào vẽ.

Say lắm, bốc lắm, quên ngủ quên ăn, có ngày vẽ mấy bức.

Bạn bè đến xem, đa phần chẳng hiểu gì [có phải ai cũng hiểu tranh đâu, và (lại càng) có phải ai cũng hiểu thiên tài đâu]. Chỉ cần gặp một chuyện là đã vỡ mẹ nó đầu rồi. Trong trường hợp này, là cả hai.

Thế nên, có người hỏi những câu ngu ngốc như: Đây là cái gì? – anh chỉ cười bí ẩn. Sau mệt nên anh không cười nữa, chỉ giữ bộ mặt bí ẩn.

Giữ bộ mặt bí ẩn cũng mệt, nên một hôm, trước câu hỏi ngu ngốc, anh buột ra:

– Cái buồi!

Một cách nói rất nghệ sĩ.

Nhưng đám công chúng thì trầm trồ. Ừ nhỉ, rõ quá rồi. Đây này, vươn lên đây này. Chỗ này chẳng là cái chỗ phình ra à. Còn đám màu rối tinh chẳng phải đám mao? v.v. và v.v.

Thế là ran lên những lời tán tụng. Những kẻ bạo mồm nhất, dùng ngay cách nói rất nghệ sĩ của anh:

– Vẽ buồi mà đến thế thì tuyệt.

– Đây là buồi mà như không ấy nhỉ?!

– Đây đâu phải buồi thường, đây là buồi thăng hoa!

v.v. và v.v.

Bỗng có một tiếng cất lên:

– Vẽ như buồi ấy.

26/5/07

bài đã đăng của Lê Anh Hoài