16.
“bó hồng Pháp đẹp đấy. bao nhiêu?”
“ai đấy?”
“anna.”
“anna?”
“ừ. Anna”
“bó hồng Pháp đẹp đấy.”
“ừ.”
“cần lấy nước không?”
“làm gì?”
“cắm đi. cánh hoa đang héo rồi.”
“không.”
“nước ở kia nhé. tôi đã lấy sẵn rồi. chỉ cắm vào thôi.”
“không.”
“lấy cho tôi cái thang.”
“làm gì?”
“cắm hoa.”
“à không. treo nó lên trần nhà và không được để cánh hoa thứ ba mươi sáu rụng.”
“anna bảo tôi thế.”
“tôi bảo thế bao giờ?”
“cô đã quan hệ với nó à”
“ai?”
“thằng bác sĩ đấy”
“anh ta quan hệ với tôi. tôi thì không.”
“đừng chối. ngay hôm qua. khi mang đoá hồng Pháp ấy đến thì tôi đã biết.”
“biết gì?”
“cô đã quan hệ với thằng bác sĩ đấy. mặt cô hây hây đỏ. cô không gọi anna là mẹ như trước đây. cô thay đổi. tôi chắc chắn thế. cô đã lên mặt như thể cô có quyền như thế dù cô không thể.”
“tôi là anna.”
“thằng bác sĩ có thể là bố mày.”
“thì sao”
“thì sao?”
“anh ấy là bác sĩ.”
“anh ấy?
“anh ấy là bác sĩ.”
“anh ấy từng là của tôi. chứ không phải cô.”
“anna.”
“anh ấy không hề biết tôi và bà có quan hệ như thế. dù chỉ một chút. và chính tôi cũng không biết tôi và bà có quan hệ gì. có lẽ là có. dù chỉ một chút để bà có thể đứng đây và xỉa xói tôi như thế, anna.”
“anna?”
“đúng thế. anna.”
“anna nào?”
“bà là anna?”
“tôi là anna?”
“anh ấy là bác sĩ.”
“nhưng nó đã quan hệ với anna. và có thể đẻ ra được cả cô đấy.”
“thì sao?”
“đừng gọi nó là anh ấy như thể cô đã thay mặt anna quan hệ với nó và thay cô ấy trở thành tình nhân của thằng bác sĩ ấy.”
“nhưng anh ấy gọi tên tôi. không phải anna.”
“cô tên là gì?”
“tôi không biết.”
“?”
“tôi không nhớ.”
“cô không có. và đừng cố.”
“anh ấy có thể là bố tôi. đúng thế. nhưng chỉ là 50-50. tôi không chắc anh ấy có phải bố tôi không. và đương nhiên. theo lời người ta kể. tôi không chắc toàn bộ đàn ông trên đời này có phải bố tôi không. chỉ là 50-50. và tôi không vì thế mà phải đổ keo dán sắt lên cửa mình. hoặc lấy bó hồng Pháp và nhét vào âm đạo. chỉ vì anna từng quan hệ với từng đấy người. phải chứ?”
“toàn bộ?”
“không. chỉ khoảng 6 người thôi.”
“tức là tôi có thể quan hệ với tất cả. chỉ có sáu người trong số đó có thể là bố tôi.”
“…”
anna quay đi. tặng tôi một sự im lặng đến rợn người mà có lẽ, anna chưa từng như thế trước đây. những lần làm tình, anna đều ở đó và thủ dâm một mình mặc cho tôi đã lên đỉnh. ánh mắt cô ta chưa từng cầu xin tôi một điều gì.
“tôi xin cô”
“xin gì?”
“xin lỗi”
“tôi chỉ có một tội lỗi duy nhất. và nếu anh xin. tôi làm sao để biết tôi vẫn-còn tồn tại khi không còn một điều gì khác ngoài tội lỗi ấy?”
“đừng lạnh lùng như thế.”
“nhớ tặng con em một đoá hồng. nhé?”
“ai?”
“đoá hồng Pháp ấy”
“cứu nó nhé.”
17.
thú thật. tôi chỉ muốn chết ngay bây giờ. ngay bây giờ. tôi cầm lấy con dao mổ và đâm vài nhát vào con bé ấy. rồi tôi cứa cổ tôi. cả hai cùng chết rũ rượi. chắc con bé ấy sẽ không hiểu vì sao nó gặp được cái chết một cách ngẫu nhiên và nhanh tới vậy. tôi đã muốn thế và muốn thế. nên tôi đã làm thế. con dao sắc lẹm không nghe lời tôi. nó chỉ sượt qua cổ tôi và không chạm vào bất kỳ một chỗ nào trên con đàn bà ấy. máu tôi tứa ra. còn mắt nó thì vẫn trừng mở. tanh lòm một khoảng trống. có lẽ tôi không muốn chết. và con bé yếu ớt kia cũng thế. nhưng tôi không thể. tôi quá sợ để chết nhưng không còn gì để sống. người đàn ông tôi yêu (có thể) là bố con đàn bà ấy và con bé ấy (có thể) là con của tôi và tên bác sĩ. thể nào mụ bán hàng hoa cũng sẽ dị nghị. thể nào mụ cũng chêm chỉa vào câu khi tôi qua lấy những đoá hồng pháp vào sáng thứ sáu hàng tuần. thể nào mụ cũng hỏi. “con gái cô sao rồi”. “khoẻ”. “khoẻ là thế nào”. “là khoẻ”. “ừ. tôi biết nó khoẻ. nhưng nó thế nào”. “nó lên giường. à không. lên xe tang với người đàn ông tôi yêu”. “?”. “và quan hệ trên ấy”. “thế à”. thể nào mồm mụ ta cũng thở ra vài. hoặc một tràng những chữ như thế. thể nào tên bác sĩ cũng đến và nói với tôi rằng anh ta còn yêu tôi rất nhiều rồi tặng tôi một bó hồng Pháp như thể anh ta không còn một thứ gì có thể trao cho tôi ngoài một cái dương vật thật to và một bó hồng Pháp to không kém. thể nào tên bác sĩ cũng gạt phăng con bé kia khỏi cuộc đời để đến (hoặc quay lại) với tôi. tôi biết chắc điều ấy. thứ làm anh ta lên đỉnh không phải cơ thể tôi mà là ánh mắt tôi nhìn anh ta mỗi khi thủ dâm sau khi lên đỉnh. tôi biết điều này và con bé ấy thì không. thể nào tên bác sĩ cũng lao vào và bịt vết máu cho tôi rồi bảo tôi gắng lên và để tôi lên một chiếc giường bệnh kéo đến phòng cấp cứu rồi hô hào đồng nghiệp làm ơn hãy cứu lấy người đàn bà ấy. thể nào đồng nghiệp tên bác sĩ cũng sẽ xét nét về danh tính của tôi và hỏi tôi là ai. thể nào tên bác sĩ cũng trả lời tôi là một người đàn bà như mọi đàn bà khác. thể nào tôi cũng đau lòng rồi nghĩ sao tôi không cứa sâu hơn để vết thương ấy hở mãi. hở mãi. hở mãi như thể một con cào cào cào rách tả tơi những không gian trong vắt. thể nào con bé ấy cũng sững sờ mà trân mắt ra nhìn tôi vì nó không biết rằng tôi dám đánh đối mạng sống của mình chỉ để nó tỉnh ngộ. thể nào con bé ấy cũng đờ người ra đấy và tối đó chúng nó lại làm tình với nhau rồi bỏ mặc tôi ở phòng cấp cứu. thể nào rồi nó cũng biết rằng tên bác sĩ có thể là bố nó. thể nào sau khi người ta từ chối cấp cứu cho một người đàn bà vì bà ta không có danh tính người ta sẽ đẩy tôi vào phòng xác và để tôi lạnh như một con dao mổ từ lâu không chạm vào da thịt của người nào. thể nào chúng nó cũng sẽ quan hệ với nhau như thể tên bác sĩ không có khả năng là bố con bé ấy và gạt phăng sự tồn tại của tôi trong cuộc đời.
khóc.
người đàn bà rũ rượi khóc.
như thể bà ta chưa hề chết. vẫn ngồi đó dưới vũng máu ướt đẫm dưới sàn
đoá hồng Pháp đã không thể cứu được ai. tôi không biết người đàn bà – đã chết, có buồn không khi biết điều ấy. nhưng tôi sợ. vì tôi biết sẽ không có cái chết nào khiến một ai đấy biến mất – không còn – ý tôi là, không còn vương lại một chút gì trên chiếc blouse trắng của tôi. kể cả người đàn bà đã chết. đúng thế. tôi không thể phủ nhận và con gái bà ta cũng thế. nhưng chiếc blouse ngày hôm đấy vẫn ở đấy như thể cái chết của người đàn bà – vào cái ngày định mệnh đó đã chưa bao giờ đi đâu và vẫn còn y nguyên. từng giọt máu khẽ tung toé, nhuộm đỏ căn phòng. dù bên ngoài đang là tokyo và tuyết vẫn rơi trắng xoá. đứa con gái, kể từ sau cái chết ấy, đã không còn một chút hứng thú để làm tình với tôi. nó bảo cái chết của người đàn bà vẫn-đang toả ra một mùi ngai ngái đọng lại trên người tôi và điều ấy khiến nó không thể nào lên đỉnh. mỗi lần nhắm mắt nó sẽ lại ngửi thấy. mỗi lần ngửi thấy nó sẽ lại khóc. mỗi lần khóc nó lại trông giống người đàn bà. mỗi lần nó trông giống người đàn bà tôi lại thấy hưng phấn đến lạ. mỗi lần tôi lại thấy hưng phấn đến lạ tôi sẽ lại tưởng tượng ra cái chết ngày hôm ấy. và rất nhiều lần người đàn bà – đã chết ấy nằm trên giường và thủ dâm một mình.
“cứu con em”
đứa con gái của tôi đã từng nghĩ về điều ấy. quả thực là thế. nhưng đoá hồng Pháp vẫn không thể cứu được tôi và được bất kỳ ai. tôi gặp cái chết quá nhanh và bây giờ nhớ lại tôi không thể miêu tả nó. tôi không thể nhớ. dù nó có thực. tôi không thể phủ nhận và tên tình nhân của mẹ tôi cũng thế. một điều có thực. hoặc đã từng có thực và bây giờ tôi không thể biết cái chết ấy liệu có thực hay không? chỉ vì anna đã tặng tôi bó hồng như một lời cứu thế. hẳn anna sẽ buồn lắm khi đoá hồng của bà ta không thể cứu được một ai. tôi thấy anna lại khóc. và anna bảo anna muốn chết khi biết tôi đã quan hệ với tình nhân của anna. và tôi bảo anna cứ chết đi nếu anna muốn. tôi không phải chúa. và cũng không phải mẹ anna để thay anna chọn cái chết, hoặc sự sống. tôi bảo anna cứ chết đi vì đằng nào rồi chúng-ta cũng sẽ phải gặp cái chết hoặc ngược lại – cái chết vẫn luôn ở đâu đó và chỉ đợi ngày chúng-ta đi đến đấy. tôi bảo anna cứ chết đi nếu anna muốn. tôi bảo anna. cứ chết đi nếu. anna muốn
“anna”
“?”
“cứ chết đi nếu anna muốn nhé”
tôi chỉ nói thế và anna dặn tên bác sĩ hãy cứu lấy tôi rồi anna chết thật. không phải cái chết tìm đến anna. anna tự đi gặp nó. tôi nghĩ đoá hồng Pháp không thể cứu được ai hết nếu người ta đã muốn tự mình đi để gặp được cái chết. chỉ là tôi không hiểu vì sao cái chết vẫn luôn ở đấy như thể anna chưa từng chết mà chỉ là đi đâu đấy. đi đâu đấy?
18.
“nói đi”
“?”
“cô đã quan hệ với bác sĩ.”
“tôi không thể.”
“cứ nói đi.”
“tôi biết đó là sự thật. nhưng tôi không thể. tôi biết sự thật lúc nào cũng khó phát ngôn hơn những lời dối trá.”
“và những lặng im”
“vậy thì im đi. và đừng bao giờ nói với tôi thêm bất cứ lời nào.”
“anna”
“đừng gọi tôi!”
“…”
“thú thật. tao chỉ muốn chết khi biết mày đã làm tình với thằng bác sĩ ấy. nó có thể là bố mày.”
“chỉ là 50-50”
“bố mày đấy. hiểu không?”
“anna!”
“đừng gọi tao.”
“thú thật. tao muốn giết mày ngay bây giờ. và tao cũng muốn giết luôn cả tao.”
“làm đi.”
rồi anna chết. một vụ tự tử lãng xẹt. tên bác sĩ đứng đực người nhìn thi thể anna rồi thở dài vài tiếng, chân dậm bồm bộp bồm bộp trên sàn nhà như thể anh ta là một nhà văn đang cố tỏ ra bất lực trước cái chết.
“tôi không hiểu sao anna phải làm thế?” – tên bác sĩ hỏi tôi
“vậy thì đừng hiểu.”
“cô ấy chết chỉ vì tôi có thể là bố cô.”
“cô ấy có-thể chết vì anh có-thể là bố tôi. chỉ 50 – 50. mọi thứ đều thế.”
con bé ấy vẫn ngồi sượng trân và đáp lại từng lời thắc mắc của tên bác sĩ như thể nó chưa từng chứng kiến một cái chết nào vừa xảy ra. hoặc nếu trong trường hợp 50-50 còn lại. anna không chết. nó sẽ làm mọi thứ để anna chết.
“cô muốn ngủ với tôi không?”
“có lẽ là có. hoặc không. tôi chỉ muốn làm tình với anh. còn ngủ thì không.”
“bây giờ.”
“50-50”
tên bác sĩ đã cởi đồ. chiếc blouse vứt trên vũng máu tanh ngòm và chiếc jeans cũ kỹ đã vắt vẻo một ống che vừa vặn hai mắt anna và một ống nhẹ nhàng xoa bóp trên khuôn ngực ấy. làm tình trên cái chết là một trải nghiệm thú vị. tôi đoán thế. 50-50. và tên bác sĩ đã chọn 50 còn lại.
chúng tôi thực sự đã làm tình.
“tôi ghét anh”
“anh đã nhìn anna. không phải tôi.”
“tôi không nhìn anna.”
“đừng chối. anh đã quan hệ với cô ấy. không phải tôi. anh chưa từng nhìn tôi dù chỉ một chút. anh để ánh mắt của mình lên vũng máu còn đỏ tươi ấy và lên đỉnh.”
“tôi không nhìn.”
“anh đã quan hệ với anna.”
“tôi không”
“anh chưa từng nhìn tôi. mà đúng hơn. anh chưa từng nhìn ai ngoài anna.”
“tôi”
người bán hoa lại hỏi đứa con gái về anna
“mẹ cô đâu?”
“cho tôi một đoá hồng Pháp”
“này, anna từng quan hệ với tên bác sĩ à? đúng không. tôi nghe loáng thoáng”
“bao nhiêu?”
“nhưng cô cũng quan hệ với tên bác sĩ à? đúng không? thế là loạn luân đấy.”
“tôi lấy ba sáu bông nhé. đủ một bó”
“anna đi đâu thế?”
“hình như chết rồi.”
“chết rồi? tôi mới gặp cô ấy hôm qua. trắng và ngon lắm. ba mươi lăm tuổi. cô ấy bảo cô ấy đến thăm cô?”
“chết rồi.”
“không thể. tôi mới gặp anna. vừa mới đây thôi. trẻ trung lắm. có lẽ. hmm. hai mươi hai lắm gì đó. cô ấy bảo cô ấy đến thăm cô?”
“một bó ba sáu bông nhé. bó lại đi.”
anna vẫn sống như thể cô ấy chưa từng chết. lạ thật. người bán hoa cứ huyên tha huyên thuyên rằng bà ta đã-từng-mới-đây-thôi gặp được anna và anna đến thăm tôi. nhưng chính hôm qua cô ta đã đến gặp cái chết.
19.
có lẽ tôi biết tôi không còn trong giấc mơ ấy nữa.
tôi không còn muốn mua hoa. và hơn hết, tên bác sĩ vừa chạm bàn tay anh ta một cách đau điếng vào má tôi.
“ cô có sao không?”
“thế nào rồi?”
“này.”
“tôi có nghe thấy. tôi có thể nghe thấy”. nhưng không thể nói thế.
“anna đâu?”
“đi rồi”
“đi đâu.”
“tôi không biết. anna vừa đi thì cô mở mắt. có chuyện gì không?”
“có”
“chuyện gì”
“tôi với anh đã từng ngủ với nhau chưa?”
“ngủ?”
“ừ. ngủ với nhau. Như cách ngừoi ta vẫn hay ngủ với nhau như thế.”
“như thế là như nào?”
“là ngủ. có thể hôn. Hôn kiểu Pháp ấy nhé. Hôn như thể tôi với anh là một cặp. rồi anh dùng tay chạm vào bầu ngực tôi. rồi anh cởi áo. để tôi thấy ngực anh và rồi tôi sẽ dùng tay chạm vào bầu ngực của anh. rồi anh cởi quần. để tôi thấy nó đang cương lên và rồi tôi sẽ van anh hãy để nó vào trong tôi. rồi anh cũng để. đấy. chúng ta ngủ với nhau như thế. có phải không?”
“tôi là bác sĩ.”
“thì sao?”
“anna đâu?”
“cô hỏi anna làm gì?”
“anna đâu?”
“tôi chưa từng ngủ với cô.”
“thế còn anna.”
“anna là mẹ cô”
“và tôi cũng chưa từng ngủ với cô ấy.”
“?”
“để tôi nhớ. hình như một vài lần. không nhiều lắm. và cũng không đáng kể. tôi chỉ đến bước thứ mấy nhỉ. tôi chỉ nhớ tôi mới cởi quần. hết. tôi chưa ngủ với anna. đúng chứ”
“?”
“không không. hình như hơn. tôi mới cho vào. hết. tôi vẫn chưa ngủ với anna. đúng chứ?”
“không không không. hình như tôi đã ngủ với cô.”
“anh là bác sĩ.”
“không không không không. hình như tôi đã ngủ với cả cô và anna?”
“treo cho tôi bó hồng Pháp lên đi”
“bó hồng nào?”
“bó hồng anna tặng ấy.”
“tôi không biết. nếu cô cần, tôi có thể đi mua. hồng mùa này đẹp lắm. nhưng không có hồng Pháp. chỉ có hồng Hà Nội thôi.”
“thế à.”
khóc
người đàn bà rũ rượi khóc
“đi mua đi. một bó. một bó thôi. nhé. và đúng ba sáu bông. đừng làm khác. ba sáu bông. mỗi bông ba sáu cánh. nhé.”
“?”
“anna bảo tôi thế.”
20.
ngày X,
tuyết bắt đầu rơi trắng xoá. rõ ràng tôi nhìn thấy tuyết. và một người đàn bà
“vứt nó đi.”
“nhưng biết vứt đi đâu?”
“vứt chỗ mẹ nào chả được. vứt nó đi.”
và một đám đông xì xào. có lẽ người ta đang kháo nhau vứt-đi một cái gì đấy mà tôi cũng chưa rõ.
một ngày tuyết trắng trời.
“vứt nó đi”
“tên bác sĩ đâu?”
“ôi. những nỗi buồn phía đông”
“mày nói gì thế? vứt nó đi. mau”
“những nỗi buồn phía đông.”
“con này điên rồi.”
“con đừng trách mẹ nhé”
“vứt”
“la la la la la”
“những nỗi buồn phía đông.”
“đẻ nó ra. rồi vứt. mày không thể đẻ nó ra khi không thể cho nó một gia đình. mày hiểu ý tao chứ? đôi khi cái chết cũng là một lựa chọn khôn ngoan.”
“ôi. phía đông những nỗi buồn”
“câm.”
“đẻ nó ra rồi vứt mày không thể đẻ nó ra khi không thể cho nó một gia đình. tên bác sĩ. Ừ đúng, tên bác sĩ. Đến mẹ mày còn không biết thằng đã quan hệ với mày tên là gì.
thật ra tôi rất muốn nói. nhưng không thể. và cũng không biết vì sao tôi không thể nói. tôi chỉ có thể nằm im trong đêm trắng tuyết. và hết. nằm im và đợi người ta vứt đi đâu đấy. xung quanh ngoài một màu đen kịt và ẩm tanh thì còn đầy những âm thanh tôi không biết. giọng người đàn bà lặp lại rằng cần phải vứt (cái gì đấy đi) – một ai đấy bị điên – một ai đấy đang hát – một người bác sĩ – một người mẹ nào đấy đang nói với con mình. tôi nghe thấy thế và đoán. những nỗi buồn phía đông. những nỗi buồn phía đông. những nỗi buồn đang ở phía đông. người đàn bà hát.
nỗi sợ bủa bám tôi. tôi không thể gọi tên chính xác nỗi sợ ấy là gì ngoài sự kinh tởm. hãi hùng. ồ ạt và choáng ngợp.
cổ con bé trắng nõn nà. một vẻ trắng chưa bao giờ có thực. chưa bao giờ có thực. trắng hơn tuyết ở tokyo. mềm như nhung. tôi không biết dùng một từ nào chính xác để miêu tả chiếc cổ non nớt trắng ngần ấy ngoài một phép ẩn dụ cho sự tinh khôi. nó đẹp như âm đạo tôi hồi tôi chưa gặp tên bác sĩ. tôi bắt đầu sờ thử. những nhúm lông tơ rồ dại rung lên như thể nó chưa bao giờ là một sinh linh trắng ngần. như thể nó là một người đàn bà đã quá nhạy cảm với những cái chạm âu yếm. như thể cái đẹp chưa bao giờ đi một mình mà luôn gắn liền với sự dâm đãng và mê muội. hình như con bé biết. nó rung nhè nhẹ trong vòng tay tôi. tiếng rung rất nhẹ. tôi chỉ có thể cảm thấy. giá mà tôi không có chút huyết thống nào với con bé ấy. chắc chắn tôi sẽ cấu xé và quan hệ với nó như thể một đôi nhân tình. nó quá đẹp. giá mà thứ kết nối tôi và sinh linh đẹp đẽ này là một điều gì khác, là mọi điều gì khác ngoài chiếc dây rốn mẹ tôi vừa cắt ra ở kia, tôi đã có thể quan hệ với nó như thể một đôi nhân tình. chiếc cổ tinh khôi chưa bao giờ gợi ra cái chết gần đến thế. chúa luôn mở cho tôi một con đường để sống nhưng chưa bao giờ tôi tìm ra con đường ấy ngoài cái chết. suýt chút nữa tôi đã quên mất phải giết con bé trên tay thay vì quan hệ với nó. tôi – ươn ướt. tôi không biết thứ dịch ươn ướt ấy chảy ra từ âm đạo hay từ mắt? từ tội lỗi hay tình yêu thương? hay chính sự yêu thương đã khiến tôi trở nên đầy tội lỗi và bỉ ổi như thế? suýt chút nữa tôi đã quên mất phải giết con bé này. tôi cảm thấy thế dù chỉ là mấy giây.
“con bé còn sống không?”
“con muốn con bé sống.”
“mày không thể”
“con muốn quan hệ với nó”
“?”
có lẽ con bé đồng ý với người đàn bà ở điểm này. rằng nó biết tôi đã định giấu con bé đi nhưng không thể. mẹ tôi luôn lặp lại cần phải vứt bỏ tôi đi. nhưng vứt một cái đẹp và để nó vô dụng còn tàn ác hơn gấp bội so với việc quan hệ tình dục với nó. người đàn bà chỉ đành vừa bóp cổ tôi vừa cảm nhận một niềm khoan khoái đầy lạc lõng trong giờ phút giết chết một cái đẹp. mắt bà ta không mở nổi. không thể mở nổi. đôi mi cong vút chốc chốc lại run lên lạo xạo như thể tôi không phải đứa con gái bà ta dứt ruột đẻ ra mà là tên bác sĩ. mẹ tôi không còn hát. chỉ lẩy bẩy thốt ra một vài âm thanh yếu ớt. tôi không biết mẹ đang nghĩ gì. chỉ thấy nước mắt trào ra và bên dưới quần mẹ thì ươn ướt. tôi thấy cổ âm ấm. tôi đã từng trải qua cảm giác này. ký ức của tôi đã nói với tôi như thế. ký ức chưa bao giờ phản bội tôi vào những lúc như thế này. nó luôn cố vọi lại một niềm gì tôi đã trải qua vào cái đêm người đàn bà đã chết. trên chiếc xe tang. âm đạo của tôi cũng âm ấm và nóng nóng như cảm giác trên cổ tôi bây giờ. lạ thật. một thứ khoái cảm tôi từng nghĩ rằng rất thiêng liêng lại có thể tạo ra đơn giản đến thế – đơn giản đến kỳ cục. tôi không cần bất kỳ một tên đàn ông nào để có thể khiến tôi lên đỉnh. đàn bà cũng có thể (như cách mẹ tôi đang làm với tôi đây). một tên giết người cũng có thể. nhưng hình như không phải. càng lúc cảm giác ấy càng sai. cổ tôi bắt đầu đỏ ửng thay vì trắng nõn nà như thể âm đạo người đàn bà lúc chưa từng gặp tên bác sĩ. tôi bắt đầu khó thở thay vì cảm thấy dồn dập như cái đêm quan hệ với tên bác sĩ khi người đàn bà đang chết. càng lúc cảm giác ấy càng sai. càng lúc càng sai. càng lúc càng sai. càng lúc càng sai.
“không hiểu sao con không còn gì vui vẻ. cái chết của con đã lấy đi mọi ánh sáng hạnh phúc của đời con. Cha! Cha có hiểu không?”
“Cha hiểu”
“Hạnh phúc thực sự đã đi đâu hết. Cha”
“Đừng quá u buồn.”
“Cái chết đã lấy đi hạnh phúc cuộc đời con. Con không bao giờ chấp nhận điều ấy. Con chỉ hạnh phúc khi được quan hệ, hoặc giết đi một cái đẹp. Và trong khoảnh khắc cái đẹp ấy chết đi, mọi định nghĩa về hạnh phúc đều là vô nghĩa. Cha”
“Cái đẹp luôn được sinh ra trong khoảnh khắc kinh tởm nhất. Con đã muốn và đã quan hệ với cái đẹp như thế. Nếu con không thế, cái đẹp không thể đẹp. Cha. Mọi niềm hạnh phúc đều là vô nghĩa”
“Cái chết của con con. Cái chết của cái đẹp đã lấy đi của con tất cả”
“Có cách nào để cái đẹp luôn trong trạng thái ấy không? Cha? Một trạng thái đầy kinh tởm và dục vọng như thế. Như thế nó mới đẹp. Một trạng thái trước đây con chưa từng được biết. Có phải Chúa đã từng như thế? Phải không Cha? Và rằng mọi thứ ấy đã đi quá giới hạn mà con người biết về đạo đức nên chỉ có Chúa mới có thể cứu rỗi con người? Còn con người thì không thể cứu rỗi được bất kỳ ai, kể cả bản thân họ? Phải không Cha? Một trạng thái giằng co giữa cái đẹp và cái chết bao giờ cũng thiêng liêng và tởm lợm như thế? Phải không Cha?
“Phải không?”
“…”
“Phải không? Cha”
“…”
“Cha nói đi”
“Nói đi?”
“nói gì?”
(còn tiếp)