tự nhiên nằm trơ ra
tư nhiên buông tay viết vẽ và nhắm mắt
cọ màu tranh loảng xoảng rơi xuống đất
hoá gỗ
tự nhiên đèn điện phụt tắt
tự nhiên hé miệng mà không thở
câu nam mô tiếp dẫn âm u
trống đồng Ngọc Lũ thùng lên một tiếng
anh như mọi người
đang cần câu tiếp dẫn
phân vân
như khi đến thăm anh mắt khép hờ tôi nói:
“tụi em tới nè anh Đình”
tôi chào anh ra về
ân cần bàn tay lạnh ngắt
“tụi em về anh Đình ơi”
(biết bao giờ gặp lại)
trên đầu tôi anh đang gật đầu cười
nhè nhẹ
như khi chị em tôi đến cầm tay mẹ hấp hối
mẹ cười nụ cười thưa răng thều thào
“các con ở lại”
“yêu thương đừng gây gỗ giận hờn”
nụ cười cuối
cuối cùng tất nhiên
mọi điều đều có thể
phải vâng
đều phải phải
tự nhiên chân răng đau buốt
cô nha sĩ giục giã cầm kềm giật bay cái răng đau
túa máu thở phào
may mà còn kịp.
west palm beach, chủ nhât cuối tháng 5, 2009
nguyễn thị hoàng bắc