cuối năm hoặc gọi là hết năm. sao cũng được. chỉ có điều mình
không sao hiểu nổi mọi ngưới cứ quay cuồng dọn dẹp sơn nhà, chuẩn bị
củ kiệu bánh chưng bánh tét quần, áo, dép giầy, bao lì xì mai đào cúc
tóc bới lên bới xuống
lan hồ điệp nhất linh
nhất điểm hồng vũ nữ ôi thôi bở hơi tai
cuối năm hoặc gọi là hết năm. sao cũng được. nghiệm ra một điều:
cần gì cứ ra chợ mua, dở một chút có chết ai thế nên cứ tà tà chẳng làm
gì hết, sáng ra là phải làm cử cà phê
chiều một cữ
tối một cữ
nếu còn sức thì khuya thêm cử nữa và xách xe ngắm nhìn phố xá
đôi khi trầm ngâm không sao hiểu nỗi: thích gái tiểu thư nhưng cua
chẳng bao giờ được cô nào
cũng lạ là gái làng chơi lại luôn luôn thích mình!
cũng lạ là đám bán vé số, ăn xin cũng vậy: ngồi một đám uống cà phê
y như rằng là
lại xin tiền mỗi mình mình khiến thằng bạn chọc
chắc kiếp trước mày là ăn xin
mình trả lời sai rồi
nhớ nhé ‘ăn xin không bao giờ cho ăn xin!’
rồi cười phá với nhau
tự dưng nhớ hai chữ nhớ nhé Apollinaire
hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
và nhớ nhé ta đợi chờ em đó
ngoảnh nhìn cô gái già bên đường bâng khuâng hỏi thăm cô gái
già mệt mỏi thở than và chợt nhớ hồi ức về những cô gái điếm buồn
của tôi
những cô gái điếm
buồn của tôi
Márquez em ơi cầm ít tiền về đi vì
mùa xuân không bao giờ trở lại
thôi thì
chào nhau tháng tận năm tàn
cầm bằng con nước díu dan cuối mùa.