Phải đái dầm một miếng
phải ướt đẫm quần
rồi mới ngủ được
Phải chửi đổng một câu
một câu cay độc
rồi mới ngủ được
Phải tợp ngụm rượu
một ngụm xé họng
rồi mới ngủ được
Những con người lẩn thẩn
một gã khai nồng
một mụ quắt queo khô điếc . . .
Những khuôn mặt không cười
những bàn chân lửng lơ
như bụi bám bay trên rẻo đất.
Như một lơ đễnh buồn
Lâu lâu về ngôi nhà của mình
Tôi ngộp thở
Bóng tối đồng lõa bóng đêm
Đánh chìm bóng tôi
Bóng chúng hiện lên ngạo nghễ
Tôi thấy chúng nó múa hát
Tôi thấy chúng nó xưng vương
Cả bầy đàn hạnh phúc
Con mắt ngủ thành con mắt thức
Tai hóa thành hang
Đêm nằm nghe chúng rót
Tiếng chíu chít đáng ghét
Tiếng gặm nhấm đáng ghét
Mũi tôi vỡ tung
Mùi hôi loang
Tanh nồng khung cửa vỡ
Ngôi nhà không là ngôi nhà tôi nữa
Nơi chúng tự do làm chuyện vợ chồng
Nơi chúng đã ngàn lần sinh đẻ
Nơi chúng tạo ra đám đông
Đủ để khiêng tôi
Và chúng đã khiêng tôi
Gặm mất một mảng tóc của tôi
Ngón tay út còn vài dấu răng
Tôi nhớ là tôi chưa ngủ?
Vâng, tôi đã nghe khi trời vừa sập tối
Tiếng huýt sáo
Tiếng huýt sáo vu vơ
Tôi nghĩ một chàng trai đang yêu huýt
Vang vang trên đường về
Huýt trước bụi ô rô bên cạnh nhà tôi
Nơi có mấy cô gái vừa đủ lớn
Bộ ngực vừa đủ phập phồng
Đôi mắt vừa đủ nhớ
Mái tóc vừa đủ tỏa hương
Gót chân vừa đủ đẹp con đường
Tôi nghĩ có nhiều chàng trai huýt
Tấu khúc nhạc quen
Những lời tỏ tình
Rất thắm.
Không như tiếng kèn lá ở một quê xứ
Không là tiếng Khèn
Không là tiếng từ đôi môi các chàng trai trẻ quê tôi
Không là tiếng một thời của riêng tôi nữa
Vâng, tôi đã nghe
Tiếng huýt rất lạ, rất dài hơi
không phải của người.
Hóa ra tiếng Rắn
Tiếng Rắn gọi tình
Trời sắp tròn Trăng . . .
.