bình minh uể oải
tách cà-phê lạt mùi
cây đổ lá
rũ bỏ ngọn cuối cùng
lòng trần trụi
xua đuổi giọt nắng vàng còn lại
khổ sở vẽ chân dung anh
cố gắng vận dụng trí nhớ
vẽ lại bầu trời của chúng mình
mới ngày hôm qua
có mặt trời, có núi
có anh trong giấc mơ
hình bóng anh lung linh như ngọn đèn
chưa kịp phác hoạ anh vào giấc ngủ
mới ngày hôm qua
đêm dịu ngọt có vầng trăng sáng đầy
có anh trong mơ giấc mơ là có thật
sao lại thức giấc!
cố gắng hình dung anh
khuôn mặt anh không có nụ cười
cảm xúc của anh không có hình
anh chỉ là ngọn núi cao nhất trong dãy núi cao
anh nhắc về gia tài của chúng mình
rằng anh chỉ có nỗi nhớ dành cho em
nỗi nhớ đứng, nỗi nhớ ngồi
nỗi nhớ luông tuồng đi ra đi vào
xâm phạm cái lãnh thổ mà anh hoài công canh gác
cái lãnh thổ nơi người đàn ông trong anh sẽ không đổi màu
nơi người đàn ông trong anh sẽ xua đuổi mọi loài vật đánh thức cảm xúc
và dĩ nhiên, anh sẽ không cho em bước vào
anh muốn mở cửa
nhưng sợ mưa vào thấm đất
sợ chim én về làm tổ
sợ gió xuân tràn trời đông
nên anh nói lời chia tay
mặc kệ lá cây đang nảy chồi và cành đang dâng hoa
anh nói lời chia tay
cho bức chân dung em đang vẽ anh nhạt nhoà
nhưng hình ảnh anh trong em
sao không làm ơn tan giùm theo dòng lệ
em chợt hiểu ra
chân dung của anh
như cái tattoo trong mạch máu em
đâu cần phải vẽ
làm sao có thể tan
em cũng hiểu ra
chúng ta cũng chẳng đang nói lời chia tay
vì trong khu vườn người đàn ông trong anh
hạt giống đôi ta
chưa hề được gieo trồng xuống đất
chỉ có lời chia tay của riêng em ướt đẫm.
.