(Trích tập thơ Mùi thơm của im lặng)
Sarađôn
1.
Mọc lên từ xứ sở của nắng. Xứ sở của những bông hoa nở trong khô hạn quanh năm. Những bông hoa xum xuê huyền thoại. Gai góc và nhói trong kí ức của thời tiết. Hắn đẹp như một bài ariya buồn.
Trôi định phận của thế giới. Hắn trôi trong định phận của chính mình. Cũ và mới. Trôi trừu tượng và hiện thực. Hắn bỗng thành sông Lu. Mát lạnh và phiêu lãng những đồi vực.
Trôi đi là để trở lại. Rực rỡ và thơm mùi ánh sáng chín.
2.
Rija Nưgar hắn như chim
Bay về Chakleng mừng vui đậu hót
Líu lo sướng trời
Tôi thấy hắn giống cá thì đúng hơn
Hắn thích bơi lội và búng mình ngắm nghía
Bầu trời mây gió và mưa trần gian loà xoà
Thỉnh thoảng hắn tràn mùa thu phương phước
Đắm đuối rụng lá và rần rần bay ướt
Trần truồng những lời lũ lụt trong xanh.
3.
Hắn có nhiều bí mật trồi gas như chai bia Sài Gòn đỏ. Tôi đã khui bên dòng kênh Nhiêu Lộc đen sì.
Có thể hắn là đàn ông Chăm đầu tiên massage nhiều nhất Việt Nam
Có thể hắn là đàn ông Chăm mê hát cải lương nhất nhì Nam bộ
Nhiều lúc tôi tự nghĩ sẽ hay hơn nếu hắn trở thành nghệ sĩ cải lương. Đẹp trai, phong độ, hào hoa. Thiệt cũng lạ cho đời hắn
Giờ hắn đã là một luật sư. Hắn mới được vợ cưới một tuần lễ. Nghĩ mừng thầm cho đời hắn
Nhưng một hôm tôi đã vật nhau với hắn trong đêm say tuý luý ở gần ngã tư Bình Triệu vì cái tội lớn lao, hắn không cắn vỡ nổi một chữ K Chăm mình.
Thời trai trẻ ông đi mây về gió. Dấu chân ông in dấu khắp Mĩ Sơn, Quy Nhơn, Nha Trang, Phan Rang, Phan Thiết. Hành trang là những bài học cuộc đời trao tặng. Chữ nghĩa theo ông đi khai sáng những búp măng còi cọc thiên thần. Sáu mươi năm chỉ là cái chớp mắt. Bây giờ ông là chiếc lá vàng sợ gió lớn.
Mắt kính viễn dày cộp và cây gậy dò đường mọc vào bàn tay năm ngón gầy guộc trơ xương của tuổi già ông. Hiu hắt muộn phiền.
Lời thanh xuân vẫn leng keng chuông môi ông rộn ràng cuộc nhậu mỗi chiều hạnh phúc ùa về bất chợt.
Cơn gió lớn lẻn vào nhà nghe tiếng hát giọng cười ông, hốt hoảng lủi ra đồng đi mất.
Thỉnh thoảng len lén quay về đòi vật ngã ông. Vợ con ông đôi ba lần rơm rớm rưng rưng. Và cũng chỉ ngần ấy. Chiếc lá vàng vẫn còn đĩnh đạc trên cành tuổi xum xuê. Một sự trở lại ngoan mục xua tan trống vắng và kéo lui màu sắp đặt.
Ông vẫn còn mê chơi mê vui cõi người lanh canh âm thanh thời tiết và lanh canh âm thanh số phận. Sắc màu đời sống xanh tươi rộn nhộn mãi còn quyến dụ đời ông.
Chiếc gậy và mắt kính dẫn lối soi đường cho ông đi mót và treo những kí ức lên trời. Chuẩn bị một ngày mùa đông nào đó gió thổi ông về điền viên nhà cũ.
Plei Pajai cô đơn một ngôi đền Ppo Tầm. Quanh năm rụng lá muộn phiền xuống đất. Ai thả lất phất giọt địa ngục vào gốc cây cổ thụ nơi ông ngồi tung kí ức lên thiên đàng.
.