Trang chính » Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

Phía Cuối Chân Trời Là Biển

Đưa cô ra ga, anh dặn nhanh:

– Giữ gìn sức khỏe. Em dễ cảm lạnh lắm đó!

Còi tàu hụ vang từng tràng dài. Cô lên giường, trùm chăn: “ Đêm nay chắc lại mất ngủ”. Trằn trọc vì tiếng xình xịch khó chịu, hình bóng anh ẩn hiện với ánh mắt như cười … Tàu sắp về đến ga, tiếng loa phát thanh báo hiệu. Nắng rọi vào khoang tàu, phía cửa sổ trôi tuột những vườn chuối xanh nổi trên nền trời và núi cũng xanh.

Cô hỏi nhiều người để đến được nhà trọ. Không biết phải gọi nơi đây là gì cho đúng? Thị tứ cũng chưa hẳn, nó bé và mang dáng điệu cổ cổ, trầm mặc. Công ti cử cô đến đây tìm hiểu kĩ thuật nuôi tôm, làm báo cáo về ưu điểm – hạn chế của vùng đất này trong việc nuôi trồng thủy sản. Ban ngày, cô xúc tiến công việc theo kế họach một tuần phải xong. Buổi tối, không biết làm gì, cô hỏi thuê xe máy chạy quanh các con đường. Ánh sáng hiu hắt từ những căn nhà cũ kĩ thóat ra. Chỗ nhộn nhịp nhất nơi đây là một ngã tư, người bán hàng rong tụ tập thành nhóm, ngồi bệt xuống đường bên ánh đèn dầu tù mù, túm tụm bàn tán chuyện người chuyện ta. Cách đó không xa, chiếc cầu tĩnh lặng bên dòng sông nhỏ với những bụi tre tăm tối, gió quật vào rít lên những tiếng kêu ma quái. Khung cảnh xa lạ hẳn với nơi phố thị. Đêm về, mệt mỏi, cô nhanh chóng trôi vào giấc ngủ, lại mơ thấy anh.

Anh và cô yêu nhau đã năm năm, từ hồi cô còn học đại học. Anh bận rộn vì công việc, những cuộc hẹn hò với đối tác làm ăn và ngày càng thăng tiến. Cô bình chân như vại, một năm dăm bảy chuyến công tác xa. Mẹ anh hối thúc, mẹ cô cũng thế. Cô chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, mỗi chuyến công tác dài ngày là một sự khám phá mới. Nhịp sống hiện đại khiến người ta chẳng còn thời gian để yêu nhau, anh và cô có đến cả tháng không gặp nhau. Anh vẫn bảo cô rằng: “ Bây giờ người ta phải sống cho thực tế!” Đôi lúc cô chán ngán khi hai người hơi trái ngược. Nhưng mỗi khi bên nhau, cô cảm thấy vui vẻ và bình an, vậy là đủ. Cô tự biện hộ: “ Không lẽ phải giống nhau, đồng cảm với nhau thì mới yêu nhau sao?”

“ Cái vùng đất gì mà khắc nghiệt”. Cô nhủ thầm. Mái tóc mới ba ngày đã xơ xác, cứng ngắc vì gội nước phèn. Li nước để một lát đã lóng cặn dưới đáy. Gió quật ù ù trên mái nhà. Đúng là từ bé đến giờ cô chưa từng thấy những trận gió như ở đây, nó cuộn từng cơn, chỉ chực quật cô và chiếc xe máy bay xuống ruộng. Buổi sáng sớm, cô ra đảo tìm hiểu kĩ thuật nuôi tôm hùm lồng. Hành trang là chiếc giỏ xách với vài món đồ lặt vặt. Anh xe ôm nhiệt tình chở cô gái trang bị kín mít đến tận răng vì nắng gió. Đường hun hút. Dải rừng bần ngập trong nước trôi tuột hai bên đường. Đụn cát lớn, hình thù kì dị trắng lóa mắt, mịn như dải lụa khổng lồ. Biển tĩnh lặng xanh biếc. Cái mệt mỏi vì đường xa tan biến.

Mất thêm chừng một tiếng đồng hồ đi ghe giữa nắng, gió, nước biển mặn mới đến được đảo. Cô lạc lõng giữa nhiều nam thanh niên, da họ bóng lưỡng ánh mồ hôi, nơi đảo nhỏ này công việc đòi hỏi sức khỏe trai tráng. Quá mệt vì nắng và gió hanh nồng mặn, cô chui vội vào cái lều gần nhất thở dốc, nốc một hơi nước, càu nhàu một mình: “ Chết vì nắng, khổ thân, biết đến chiều có xong việc không đây?”

Trời chiều, gió tạt hướng Nam, cát lăn rào rào, đám trai làng chài mời cô ở lại đêm trên đảo. Một người kéo tấm vải bạt tanh nồng để cô ngồi, da anh đỏ sậm màu rượu chát, cô lóang thóang vị gì đó xa xăm từ vùng biển lan tỏa đến. Có cảm giác khác lạ khi phía xa mặt trời nửa mảnh đỏ chói chang, chỉ mình cô giữa những người xa lạ. Chàng trai da màu rượu chát chụm miệng hú những tràng dài vang vọng, cất giọng trầm như từ cõi hoang vu dạt về:

-Tụi tui ở đây vài tháng mới được về đất liền một lần, tối tối đốt lửa nướng cá, nướng tôm. Làm vài li, ca vài câu đỡ buồn. Mỗi lần hú gọi, anh em gần đây kéo qua ..

Cái ánh mắt quen nắng, quen gió, quen vùi sâu dưới biển cả nhìn cô. Vội ngỏanh mặt đi vì chói chang, cô cảm giác người mình âm ấm.

Mặt trời lặn ngụp mất hút, cả không gian nồng nàn muối biển. Cô ngồi bó gối hướng ánh nhìn về phía chàng trai da sậm màu lúc này đang lui cui dọn cái lều bé để cô nghỉ tạm lúc đêm về. Người đàn ông lớn tuổi ngồi cạnh cô nói khẽ:

-Nó gắn bó với nghề này với đảo này mười mấy năm rồi, từ lúc anh trai vào đại học, người cha tàn tật ốm đau, nó đành dở dang việc học. Cuộc sống gắn bó với nắng, gió, cát, biển khiến mỗi lần về đất liền, cứ thấy hụt hẫng. Cũng có vài cô gái để ý thương nết chịu khó…nhưng mà…hình như ở đây riết rồi quen, sợ xa cách thì nhớ anh em nên nó cũng chưa nghĩ tới. Người đàn ông tợp một ngụm rượu, đưa cho cô miếng cá nướng…, tiếp lời:

-Mà cô cũng lạ nghen, một mình đi làm xa như vậy. Tui cũng gặp mấy đòan ra đây tìm hiểu gì gì đó nhưng cách đây mấy năm rồi, bây giờ nuôi tôm đâu dễ ăn nữa..

Đống lửa bùng lên từng cơn khi gió tạt mạnh. Cô lạ lẫm về cảnh sống ở miền xa xôi. Những người đàn ông mình trần da nhẵn bóng, giọng miền biển mặn mặn câu vọng cổ, hơi dài hơn những đợt sóng. Chàng trai da màu rượu ngồi đối diện cô, chẳng ưa chuyện trò, kéo cây đờn cò rung rung, đôi lúc nhìn xóay vào mắt cô nồng nàn trong đêm mênh mông. Hòa trộn với tiếng sóng, tiếng đờn, câu ca vọng cổ là những lời chuyện trò về thời tiết, về gia đình nơi xa, về niềm hi vọng một mùa tôm bội thu…

Đêm trên đảo, trong lều tối om, giấc ngủ chập chờn. Mỗi lần cô giật mình lại nghe âm ba sóng biển, tiếng gió thổi cát rần rần từng cơn…Lúc tàn cuộc họp mặt, cô nghe mọi người lua khua dọn dẹp rồi về chỗ ngủ. Chợt có bóng đen ghé ngang lều cô nằm, bàn tay kéo tấm áo khóac lên kín vai khẽ chạm vào người cô. Cô rùng mình, lại nghe nồng nàn hơi biển hòa với hơi rượu chát. Trong tích tắc, cô thấy người mình cứng đờ lại, còn anh như tượng đá thinh lặng. Không rõ bao lâu, anh đứng lên ra ngòai, kéo tấm bạt che kín căn lều…Cô nghe rõ nhịp đập trái tim vang vang từng đợt sóng..

Sớm hôm sau, từ giã những chàng trai làng đảo quay về đất liền, cô mệt mỏi vì một đêm không ngon giấc…Chàng trai xứ biển lầm lũi bên cạnh cô bé nhỏ trên bãi cát bạc màu. Anh lục lọi trong cái túi vải cũ kĩ của mình, cô chờ đợi và ngạc nhiên khi thấy hạt đá bé xíu màu xám bạc. Không rực rỡ như những hạt pha lê đủ sắc màu trong chiếc vòng đeo tay của cô, dưới tia nắng sớm mai, hạt đá óng ánh ngời sáng tự nhiên. Anh nắm bàn tay cô và thả hạt đá móp méo vào đấy. Giọng nhạt đi vì tiếng sóng:

-Ngọc trai biển đó cô, tui giữ bên mình lâu rồi, hứa là để tặng cho một người phụ nữ…

Giữa biển trên chiếc ghe tanh nồng, ngắm mãi hạt ngọc, cô thích thú khi phát hiện ra nó đẹp kì lạ dưới ánh mặt trời, như chính nét thuần hậu trong tâm hồn chàng trai miền biển.

Về nhà trọ, di động của cô mới có sóng, có đến ba tin nhắn cùng nội dung: “ Gọi lại cho anh gấp”. Cô mệt mỏi lên giường, nhủ thầm: “ Ngủ trước đã”. Điện thọai lại reo, cô bắt máy, giọng anh nhanh nhảu như mọi khi: “Cưng à! Công việc sao rồi, tối mai đi xem kịch nhé. Sáng mốt anh đi Singapore. Về nhanh, anh nhớ em nhiều…”

Cô ra ga mua vé tàu, thư thái về một cuộc rong chơi nơi miền biển xa, mong sớm về bên người yêu để rồi lại tiếp tục những chặng hành trình.

Trương Thị Thái Hòa.

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)