Tôi vứt đi mớ thịt thà. Thịt bò xay một đồng tám chín một cân anh, thịt gà không xương, sườn lợn, jăm-bông. Tôi vứt đống rau quả nhão nhẹt vào thùng rác: cà rốt, súp lơ xanh, đậu hạt, và mớ cải bluxen. Tôi đổ sữa xuống ống thoát bồn rửa bát bằng thép không gỉ. Phô mai cheddar thì tôi nghiền nó xuống ống rác. Kem lạnh, giờ đã thành chất lỏng, cũng tiếp theo sau. Tất cả thực phẩm trong tủ lạnh đều phải được vứt đi. Giọng nói trong ra-đi-ô gợi ý đến những con vi trùng sản sinh trong thức ăn sau nhiều tiếng đồng hồ không có điện. Vứt đi mớ thức ăn là có lý và hợp lẽ.
Trưởng thành trong gia đình tôi, không ai được phép vứt thức ăn. Có lý do đó chứ. Mẹ tôi giữ lại mớ vỏ gọt và những món thối rữa chất thành một gò phân trộn. Những thứ đó sẽ được dùng trong vườn để trồng thêm rau quả. Rau hay thịt giữ lại sẽ có thể sử dụng lần nữa cho món súp. Ngoài ra không ai được phép vứt thức ăn đi.
Tôi vứt bánh mì đi . Bánh mì đã bị ướt sũng. Có lần tôi đã thấy cha lượm một miếng bánh mì Wonder ông đã làm rớt dưới đất. Ông đưa tay qua lại miếng bánh mì để phủi đi lớp bẩn rồi hôn miếng bánh mì. Ngay cả khi vừa mới lên sáu, tôi đã hiểu tại sao ông làm như thế. Chị gái tôi chính là lý do. Tôi được sinh ra sau thời chiến. Chị đã sống trước thời đó. Tôi không biết gì nhiều về chị ấy. Mẹ không bao giờ nói đến chị. Không có hình ảnh. Lần duy nhất ba tôi nói vì chị là khi ông miêu tả lúc chị nắm lấy miếng bánh mì trong bàn tay bé xíu chặt đến nỗi miếng bánh mì lòi ra giữa khẻ tay. Chị mút bánh mì theo lối ấy.
Nên tôi vứt bánh mì sau chót. Tôi vứt bánh mì thay cho những lần tôi ngồi khóc trước bát súp cải xanh mà ba bảo tôi phải ăn. Do bởi việc ăn sẽ không đem chị ấy trở lại. Bởi vì tôi vẫn sẽ là người ngồi nơi đó. Bây giờ tôi đã có bánh mì. Tôi đã có được nó. Tôi đã mua nó. Tôi đã bỏ nó vào tủ lạnh. Tôi đã cật lực để có nó. Nó là của tôi để tùy nghi vứt đi bất cứ lúc nào.
Nên tôi vứt bánh mì cho chị tôi. Tôi vứt bánh mì và mang chị ấy trở lại. Chị hai mươi mốt tuổi và mới trở về nhà sau cuộc mua sắm quà Giáng Sinh. Chị đã mua cho tôi một con búp bê. Chị bỏ gói quà lên bàn ăn của tôi và treo chiếc áo khoác thoảng mùi nước hoa và không khí thu muộn lên lưng một trong những chiếc ghế. Tôi đón chào chị như một vị khách vinh dự. Hệt như chị là cô dâu Ba Lan vừa trở về nhà của mình, tôi đón chào chị với một dĩa bánh mì và muối. Bánh mì, cho sự thịnh vượng, được gói trong miếng vải lanh màu trắng. Muối, cho nước mắt, ở trong một chiếc chén nhỏ màu xanh. Chúng tôi cùng ngồi xuống với nhau và chia một miếng bánh mì.
Trong nhà bếp, nơi mà hành động vứt thức ăn là chuyện thường tình, tôi đã vứt đi miếng bánh mì. Bởi vì tôi có thể làm điều đó.
Chuyển ngữ từ nguyên bản “The One Sitting There” trong tuyển tập “Truyện chớp, 72 Truyện Thật Ngắn”, nxb Norton, 1992, biên tập bởi James Thomas, Denise Thomas, và Tom Hazuka.