- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

lưu đày và quê nhà (kỳ 11)

Lưu đày (1)

VI

Như mọi sáng thứ Bảy, ông Khê và cô gái chuẩn bị đi biển. Từ nhà của họ đến bãi biển chỉ mất khoảng nửa tiếng lái xe. Ông Khê nói:

“Lần này Thi làm tài xế nhé. Làm tài xế từ đầu đến cuối, đi Thi lái, về cũng lái.”

Thi nhanh nhẩu đáp:

“Và chú sẽ ngồi ở ghế sau bên phải, phải không? Trước khi chú lên xe, cháu chạy vội đến mở cửa cho chú. Chờ chú ngồi yên đâu vào đấy, cháu đóng cửa xe lại rồi chạy vội nửa vòng quanh xe, nhảy lên chỗ ngồi lái của mình, đóng cửa khe khẽ, nổ máy, từ từ cho xe chạy. Chú thong thả lấy thuốc lá ra hút. Khi đến nơi cũng thế, cháu thắng xe lại thật êm, tắt máy, chạy nửa vòng quanh xe, mở cửa mời chú xuống xe.”

“Thế thì còn gì hay bằng. Nhưng Thi học cái kiểu lịch sự ấy ở đâu vậy?”

“Học cô tài xế tóc vàng đẹp như tiên của Ngoại Trưởng Anh đi dự Hội Nghị Hòa Đàm Giơ – Ne – Vơ năm 54 về Việt Nam.”

“Giơ giơ cái gì?”

“Giơ – Ne – Vơ ở Thụy Sĩ chú không biết sao.”

“À, Genève. Nhưng sao cháu, cháu…”

“Hồi còn ở Sài Gòn, đọc báo thấy có nhắc lại cuộc Hòa Đàm ấy. Bây giờ chú đóng vai ông Ngoại Trưởng sang trọng, quý phái, đẹp trai ấy, cháu sẵn sàng làm cô gái tài xế tóc vàng. A, cháu nhớ ra rồi. Ông ấy tên là Ê Đen Ê Điếc gì đó.”

Ông gật gật đầu:

“Có lẽ là Eden, Anthony Eden, chăng. Ngoại Trưởng thì còn khuya chú mới có thể vói tới, nhưng nếu cháu lấy chồng sinh con, chú sẽ được xem như là ông ngoại. Phải không Thi? Mà này, tuần trước mình không đi biển, tuần này mình phải đi bù nhé Thi.”

“Nghĩa là chú muốn đi bộ hai tiếng trên bãi để bù?” Thi đáp. “Mệt chết.”

“Không phải. Như đã bàn hôm trước, mình đi bộ một tiếng thôi, xong ngồi chơi nghỉ ngơi một tiếng rồi về.”

Thi cười:

“Ngồi chơi suông thôi sao? Chú quên cái chuyện ăn uống rồi hả?”

“Chú nhớ chứ. Bây giờ Thi định mang theo món ăn gì nào? Cháu muốn chú làm phụ cái gì đây?”

“Thôi, khỏi. Đơn sơ thôi, cháu làm một mình cũng được.”

“Thi định cho chú ăn gì?”

Thi nói nhanh một hơi như sợ không đủ thì giờ để nói:

“Quay hai cái đùi gà, hai cái cánh gà này, cái ức nữa, nướng hai lát bánh mì này, làm một dĩa xà lách dầu giấm này. Ô thế thì phải luộc thêm hai cái trứng gà để xắt vào xà lách. Cà phê nóng đã có sẵn trong bình. Mau lắm, mười lăm hai mươi phút là xong. Chú cứ ngồi đọc báo đi. Được không.”

“Bẩm được ạ.”

Thi cười thật tươi, mặt mày rạng rỡ, làm sáng cả căn phòng. Cô gái đứng dậy, quay ngoắt người đi đến nhà bếp, vừa đi vừa nhún nhẩy theo điệu nhạc rap giật giật nhè nhẹ phát ra từ chiếc máy thu thanh đặt cuối phòng.

Cô này thích nghi thật nhanh. Hồi cô mới qua, mỗi lần ông mở đài nghe nhạc rap, cô lắc đầu quầy quậy nói nhạc gì mà nghe giống như một bầy vịt đói kêu ăn vậy. Bây giờ cô khen rằng dù mình đang có chuyện buồn, nghe cái điệu rap này là vui ngay. Nhảy theo càng thích, cứ thoải mái giật giật đủ kiểu tùy cái “óc sáng tạo” của mỗi người.

Ông lẩm bẩm không biết hôm nay có điều gì thích chí mà cô ta vui sướng đến thế. Ông chăm chú nhìn theo. Ô, hôm nay cô bé lại ăn mặc kiểu mới: áo chẽn thật ngắn, quần jeans thật bó, và để lộ rõ cái bụng thon và lỗ rốn.

Ông ngẫm nghĩ. Cô này cũng lạ, suốt mấy tuần nay không hiểu sao cứ rầu rĩ, lặng câm, bây giờ trở lại vui tươi, nói huyên thuyên như bé lên ba. Khi còn ở Việt Nam bảo rằng cháu ghét nấu nướng lắm, bây giờ ngày nào cũng tự tay làm ít nhất là một món ăn thật là đậm đà, “thấm tháp”, chữ của Thi. Ăn nói dịu dàng dần, cử chỉ tế nhị dần. Học hành cũng sáng dạ. Vài ba năm nữa chắc chắn sẽ xong college. Còn trẻ, học thêm hay đi kiếm việc làm? Hay kiếm tấm chồng? Có duyên và đẹp như thế tha hồ thiên hạ đến đầu đơn.

Ông lại nghĩ đến Thủy. Hẳn Thủy không bao giờ có thể ngờ rằng con gái của mình đã lớn, đã xinh đẹp và thông minh như thế. Tuổi trẻ đó, nhan sắc đó, phải có một tương lai rực rỡ. Rõ ràng rằng nếu mình muốn tiến thêm một bước nữa, nó sẽ bằng lòng ngay. Rồi tương lai của hai người sẽ ra sao? Ông hình dung trong trí và gạt bỏ đi ngay. Rồi về sau Thi có hối hận hay không hả Thủy? Thủy sống khôn thác thiêng có phiền lòng hay không hả em? Mà hễ nghĩ đến Thủy, lòng ông bùi ngùi. Vâng, phải để Thi tự do, như con chim đã đủ lông đủ cánh tha hồ bay trên bầu trời bao la. Mình dây vào chỉ làm khổ cho cả hai. Lúc đó chú có còn là quê hương của Thi nữa không? Hay là Thi đi đâu chú cũng lẽo đẽo đi theo như một gánh nặng, như con kỳ đà cản mũi?

Không, mình phải có quyết định mạnh mẽ và dứt khoát, chú phải xa Thi. Ai lại đang tay phá hủy cuộc sống của cháu đang bừng bừng trổi dậy. Sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày mình phải xa cô bé. Sớm thì hay hơn, tránh được những chuyện ngoài ý muốn có thể xẩy ra.

Giật mình nhìn lại, ông thấy đã mất Thủy, nay lại sắp mất Thi. Vừa mới lớn lên thì đã mất quê hương. Mất thì đi tìm? Không, không bao giờ ông có thể gặp lại mối tình đầu, không bao giờ ông có thể tìm thấy quê cũ. Đó là thân phận của mình.

Còn những người khác thì sao, những bà con, bạn bè thân thuộc, và cả những người không quen biết sinh ra và lớn lên trên quê hương đất nước đầy tai ương đó? Hình như ai ai cũng đều gánh chịu nhiều mất mát. Hình như không ai có thể tìm lại được quê xưa. Thì trên bước đường đi xa, dù là những chuyến viễn hành hay lưu đày đi nữa, hãy cố mang theo và giữ gìn cái gì có thể giữ được. Nếu may mà tìm được cái gì còn sót lại dù bị sứt mẻ đi nhiều thì cũng nên nâng niu, ấp ủ. Đừng đang tay phá hủy. Lỡ có mất đi một lần nữa, cũng đành chịu.

Vâng, phải xa Thi.

“Chú, chú. Hồn vía chú nãy giờ để đâu? Cháu đứng sau lưng chú đã lâu mà chú chẳng biết gì cả.”

Ông hơi giật mình:

“Chú sắp thành nhà bác học rồi…”

“Hả?”

“… nếu tất cả những người đãng trí đều trở thành nhà bác học. Chỉ có khác là tâm trí của nhà bác học luôn luôn tập trung vào một điều gì đó nên họ không để ý đến chuyện khác, còn chú đãng trí vì đầu óc của chú cứ đi lang bang hoài, không tập trung vào được cái gì cả.”

“Vâng cháu cũng để ý thấy chú dạo này làm sao ấy. Chú có chuyện gì lo nghĩ cho cháu biết đi.”

“Chuyện của cháu đó. Hay nói cho đúng hơn, chuyện của chú nữa.”

Thi giật mình nhìn ông đầy vẻ lo âu, lẳng lặng ngồi xuống ghế, ngập ngừng hỏi:

“Có gì… đáng ngại lắm không, hả chú?”

“Không có gì đáng ngại cả. Vui nữa là khác.”

Cô không giấu vẻ hồi hộp:

“Nghĩa là thế nào? Chú nói hết cho cháu nghe đi.”

Ông ngập ngừng:

“Chú đã tính toán mấy tháng nay rồi, từ, từ… sau khi đi chơi Grand Canyon về. Định nói với Thi, thì lại thấy Thi có vẻ buồn buồn, chú đâm ngần ngại. Hôm nay chú thấy Thi vui vẻ khác mọi ngày, chú vui lây. Đúng là dịp tốt để chú nói hết mọi chuyện.”

“Chú làm cháu sợ quá. Giữa chú và cháu có gì chú vẫn nói thẳng ra ngay mà. Lần này sao chú lại thế. Chắc là chuyện quan trọng.”

“Vâng, quan trọng.”

Thi tỏ vẻ sợ sệt, nói lắp bắp:

“Chắc là… chú có biết Chú Hoạt… phải không hả chú? Cháu khổ tâm lắm, mong chú… mong chú…”

Ông bỡ ngỡ:

“Ủa Thi nói gì vậy?”

“Dạ, dạ. Vừa rồi chú có nhắc tới lần đi Grand Canyon. Rồi sau đó…”

Ông vội chận lại:

“Chú đoán được phần nào vụ đó. Hoạt nó bộp chộp, nhưng nó quý cháu thật lòng. Chắc cháu phải biết điều ấy. Hôm nay chú muốn nói chuyện khác. Chuyện này liên quan đến hai chú cháu mình.”

Cô gái buông tiếng thở dài. Ông nói tiếp:

“Chú sắp đi xa.”

Cô gái hoảng hốt:

“Tại sao chú đi? Chú giận cháu?”

“Làm gì có chuyện đó. Để chú nói cho có đầu, có đuôi. Là thế này. Cách đây khoảng nửa tháng chú nhận được thư chú Hoạt… “

Thi lại hoảng hốt:

“Lại chú Hoạt hả?”

Ông chăm chú nhìn Thi. Ông nhớ đến lần đi Grand Canyon, mới tới nơi, gió bay chiếc nón của Thi, ông chạy theo. Trở lại thấy Thi tỏ vẻ bực bội, và đòi về ngay. Trong khi đó Hoạt vẫn vui vẻ, tự nhiên, vồn vã. Ông mỉm cười nói giả lả:

“Như chú đã nói, chú Hoạt nóng nảy, ẩu tả, nhưng là người tốt. Trong thư chú Hoạt cho biết tháng tới chú lại về đây thăm chú, và tiện thể thăm cháu luôn. Đó là chuyện bình thường thôi. Chuyện này mới đáng quan tâm hơn. Chú được biết một công ty lớn trên Bay Area, tức là Vùng Vịnh, đang cần một chuyên viên ngành của chú, trả lương rất cao, và nhiều quyền lợi khác. Chú thử gởi resumé lên, không ngờ được hồi âm ngay. Rồi họ phỏng vấn chú qua điện thoại. Cuối cùng họ nhận chú.”

Thi ngập ngừng hỏi:

“Nghĩa là chú sẽ lên đó làm việc chứ gì? Khi nào chú đi?”

“Tuần sau, khi đủ thời hạn báo trước một tháng cho công ty chú đang làm.”

“Tại sao phải làm vậy”

“Để họ có đủ thì giờ tìm người thay thế, chẳng hạn.”

Thi nói một cách quả quyết:

“Vậy cháu đi theo chú.”

“Vâng, chuyện đó mình sẽ bàn lại. Bây giờ thì Thi, Thi đã làm xong… các món ăn rồi hả? Chú kiếm cái giỏ cho các thứ vào rồi mình ra xe đi biển nhé.”

Cô gái như không thể kiềm chế được nữa, nói một cách giận dữ:

“Không, cháu không đi đâu cả. Chú tính cái chuyện gì mà cứ tính một mình, không… không thèm nói cho cháu… biết cái gì cả.”

Nói xong, Thi ôm mặt khóc nức nở. Lần đầu tiên ông thấy cô gái cứng cỏi này khóc. Ông đứng dậy, đến bên cô gái, cúi người xuống, hai tay nắm lấy hai vai cô:

“Chú xin lỗi Thi. Bậy quá, chú không kịp cho Thi biết sớm. Nhiều lần chú định nói với cháu, nhưng chú cứ phân vân. Với lại suốt mấy tuần nay thấy cháu hình như có chuyện gì băn khoăn, lo lắng, và buồn, nên chú đâm ngại.”

Cô gái đưa mấy ngón tay quẹt nước mắt, ngẩng đầu nhìn ông. Ông vội rút ra một miếng giấy Kleenex từ trong chiếc hộp đưa cho Thi, cô gái cầm lấy như một phản xạ, trong khi bàn tay kia vẫn tiếp tục quẹt vào đôi mắt đã đỏ ngầu. Bỗng cô hỏi bằng một giọng khá bình tĩnh:

“Nghĩa là chú định để cháu ở đây một mình?”

“Không, chú đã chuẩn bị đâu vào đấy. Để chú nói cho hết. Gia đình một người bà con của chú đến Mỹ theo diện H.O. cách đây khoảng năm sáu năm. Bố mẹ hiện ở tại Maryland, bố làm thợ tiện, mẹ đi may. Họ có hai đứa con gái xấp xỉ tuổi của cháu hiện ở tại nhà của người cô họ cũng thuộc vùng này. Chú có gặp hai đứa đó rồi, tên là Chi và Tiên, ngoan lắm, đang học tại OCC.”

“Là cái gì?”

OCC là tên một Đại Học Cộng Đồng vùng này. Chú cũng sẽ đưa cháu đến đó học. Nhà hai đứa đó ở trọ rất chật chội, và thiếu tiện nghi. Cho nên khi chú đưa ý kiến cho hai đứa về đây ở, họ mừng rỡ vô cùng.”

“Cháu sẽ ở chung với hai con nhỏ đó chứ gì?”

“Hai đứa đó ở với cháu thì đúng hơn. Sẽ trả tiền nhà hàng tháng, Thi lấy mà xài, rẻ thôi nhé, giá tượng trưng, khoảng chưa đầy một nửa tiền so với giá thị trường. Có hợp đồng thuê nhà đàng hoàng, chú sẽ đưa cho Thi giữ. Chú biết chắc chắn rằng khi có bạn để cùng học, cháu sẽ tiến bộ vượt bực. Nhớ lời chú dặn nghe Thi. Lời chú dặn là như thế này: không có chú Thi sẽ cố gắng hơn nữa, học giỏi hơn nữa. Tương lai đang chờ Thi đó. Ráng theo kịp hoặc hơn con Tiên nhé. Nó cũng sẽ ghi danh năm thứ nhất vào học kỳ mùa Thu này. Con Chi học năm thứ hai.”

Thi nhíu mày suy nghĩ rồi lẩm bẩm:

“Vùng Vịnh? Cách đây khoảng sáu bảy tiếng lái xe…”

Ông vui vẻ ngắt lời:

“Đúng thế. Sao cháu biết? Vâng, không xa lắm. Chú sẽ về thăm Thi khi có dịp.”

“Khi có dịp nghĩa là thế nào? Trong bao lâu chú về một lần?”

Ông cố nén tiếng thở dài:

“Chú sẽ cố gắng về càng nhiều càng tốt.”

Thi buồn bã nói:

“Chú hứa đi.”

“Vâng, hứa. Còn vấn đề chi phí hàng ngày Thi khỏi lo. Ở Mỹ tiền thuê nhà mới nặng, mà nay cái nhà của chú là nhà của cháu.” Ông ngập ngừng. “Những chi tiêu lặt vặt khác không có là bao, và chú cũng đã chuyển một số tiền vào trương mục của cháu”

Cô có vẻ cảm động:

“Chú chu đáo quá. Nhưng đúng ra, còn có vấn đề gì hay không hả chú? Khi không… đang ở yên vui với nhau như thế này, chú đổi ý.”

Ông tiếp lời:

“Ở đất Mỹ là như vậy đó, có cơ hội tốt thì phải nắm lấy ngay. Mỹ có câu nói, thì giờ và cơ hội không chờ một ai cả.”

“Nếu thế cháu còn biết nói gì bây giờ. Chỉ mong chú ở yên ổn trên đó đâu đấy xong, cháu dọn lên ở với chú. Chú đâu cháu đấy.”

Ông đứng dậy, đi lui đi tới nhiều lần. Cô gái nhìn theo băn khoăn. Cuối cùng, như không thể chần chừ thêm được nữa, ông nhìn ra xa và nói bằng một giọng buồn bã:

“Chú sắp cưới vợ.”

Thi giật mình trố mắt nhìn ông Khê, môi run run, không nói năng gì được. Ông lại ngồi xuống ngay ghế đối diện với cô gái từ từ bày tỏ:

“Người đàn bà này chú đã quen hơn mười năm nay. Cũng có khi sống chung, rồi xa nhau, không ai ràng buộc ai. Bà ta đã có con riêng, tuổi lớn hơn cháu, ly dị chồng.”

Cái tính đốp chát cũ liền trổi dậy, mắt long lên, Thi đay nghiến:

“Thế ra lâu nay chú lừa dối cháu? Vai trò chú đóng hay quá. Nhưng có sao đâu!”

Câu chuyện bị gián đoạn vì mùi khét lẹt đến từ lò bếp. Thi đứng nhổm dậy chạy nhanh đến tắt lò ga đang đun ấm nước. Nước đã cạn, hơi còn lên nghi ngút. Ông nghĩ thầm có lẽ cô bé định đun nước để pha trà mang theo ra ngoài biển. Ông lắc đầu lẩm bẩm đã có cà phê mà còn mang thêm trà, cô này bày vẽ lôi thôi quá! Chú chịu sao nổi khi xa Thi hả Thi!

Thi trở lại, vẻ mặt bớt căng thẳng, thái độ cũng thay đổi:

“Cháu xin lỗi chú. Vâng, chú có lỗi gì đâu, chỉ có cháu giàu tưởng tượng, nghĩ toàn những chuyện viển vông.”

Ông nhìn Thi, áy náy, hối tiếc:

“Cháu trách chú cũng phải. Thật ra chú quen người ta đã lâu mà chú có chịu cưới đâu. Bây giờ, sống với Thi hơn một năm, chú nhận thấy chú phải lấy người ta cho rồi.”

Thi buồn rầu, buột miệng nói:

“Vì chú chán cháu.”

“Không. Hoàn toàn không phải thế. Ngược lại mới đúng. Câu này chú đã nói với cháu nhiều lần. Chú yêu Thi vô cùng, như yêu mẹ của Thi ngày xưa. Vì thế chú phải xa cháu. Thi đã đem lại cho chú rất nhiều. Thi đã đem lại cho chú cả một quê hương chú tưởng đã mất vĩnh viễn.”

“Cháu không hiểu. Thế tại sao chú quyết định lấy vợ?”

Ông càng lúng túng. Nét mặt của cô gái bỗng thay đổi, sáng hẳn lên. Cô nói rối rít, bạo dạn:

“Chú yêu cháu lắm? Hay là, hay là… Vâng, cháu cũng thế, cháu yêu chú lắm. Lắm lắm. Hay là chú đừng đi đâu nữa. Đừng lấy bà đó nữa.”

“Chú không biết nói làm sao cho cháu hiểu.”

Ông tần ngần đứng dậy. Cô gái cũng đứng dậy theo. Bỗng cô tiến tới ôm chầm lấy ông, hai cánh tay trần quấn quanh người ông. Trong tiếng rè rè nho nhỏ của chiếc máy lạnh đặt ngoài sân, ông nghe mùi quen thuộc của tóc, của da thịt, vài sợi tóc hơi hoe vàng cọ lên má ông, và hơi ấm, và cảm giác rất dịu dàng từ ngực cô gái chuyền qua. Đồng thời ông cũng nghe những giọt nước mắt ướt và nóng của Thi từ từ thấm lên trên một bên vai của ông.

Một buổi sáng thứ sáu trong tuần.

Hai người bạn gái ở cùng nhà, Chi và Tiên, đều đã đi học. Thi không có lớp hôm nay, tự cho phép mình dậy muộn hơn mọi ngày. Cô nằm lười trên giường, quay mặt nhìn ra cửa sổ. Nắng đã lên. Những tia mặt trời sáng long lanh, trong suốt, dường như có thêm chút lửa trong đó. Buổi sáng mùa xuân ấm áp.

Chỉ một tuần trước đây thôi, Thi còn phải để máy sưởi suốt đêm. Sáng dậy, trước khi đi học, cô mới mở hé cánh cửa sổ để cho một ít không khí bên ngoài lọt vào, và lúc đi học về dù là trưa hay chiều, cô đều đóng kín cửa lại. Chỉ một tuần trước đây thôi, buổi sáng ngủ dậy cô nhìn ra ngoài trời, vẫn còn mờ mờ tối, kính cửa sổ thường vẫn còn đóng lớp giá dày, mãi đến trưa mới tan đi hết. Và trước khi ra khỏi nhà, cô không bao giờ quên khoác bên ngoài chiếc áo jacket ấm hay cái áo len dày dài tay.

Cô lẩm nhẩm tính xem lúc nào mùa hè về. Theo lịch, chỉ còn nửa tháng thôi. Thế là mình đến Mỹ đã gần hai năm. Hai năm trôi qua quá nhanh với quá nhiều biến cố, cô thầm nghĩ, khác hẳn những tháng năm dài lặp đi lặp lại buồn đến muốn chết khi còn ở Việt Nam. Có lúc cô giật mình nhìn lại thấy mình thay đổi quá nhiều.

Cô ngồi nhổm dậy, tựa lưng vào đầu giường, nhìn vào tấm gương to đặt trên chiếc bàn phấn kê sát bức tường phía cuối chân giường. Cô đưa tay vuốt lại mái tóc. Những ngón tay thon dài luồn qua mái tóc đen êm êm, mượt mà. Cô đưa hai tay sửa lại cho tóc rủ lên hai vai, làm nổi bật khuôn mặt trắng xanh, không son phấn.

Khuôn mặt trong gương trông giống như một bức tranh giai nhân trong truyện Liêu Trai. Đúng rồi, độ này mình gầy đi nhiều, vì xa chú Khê, mong chờ mòn mỏi, hay vì đêm nào mình cũng thức quá nửa đêm học bài, làm bài. Ngắm mái tóc đen trở lại, cô mỉm cười âm thầm và nhớ chú Khê có lần nhận xét rằng mái tóc vàng hoe cô thường yêu cầu người ta nhuộm quá tay như thế sẽ biến Thi thành cô gái Mỹ mất! Cô đưa mắt chăm chú nhìn tấm hình của chú Khê đặt ngay bên dưới tấm gương to và lẩm bẩm nói thành tiếng: “Tóc cháu nay đen lại rồi! Được chưa?”

Cô nhớ lại hôm chú Khê ra đi. Đó là vào khoảng cuối mùa hè, trời đã bớt nóng, nhưng chú chỉ mặc phong phanh chiếc áo sơ mi cụt tay màu nâu và quần jeans trắng. Khuôn mặt của chú hơi gầy đi một chút, và mái tóc đã có nhiều sợi bạc. Cô ngạc nhiên một cách vui sướng khi thấy chú không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ một va li áo quần để trong ngăn hành lý sau xe, một xách tay nhỏ để bên cạnh ghế ngồi. Cô thầm nghĩ rằng chú sẽ lên trên đó trong một thời gian ngắn xem công việc làm ăn ra sao rồi sẽ trở về ngay để chuẩn bị dọn nhà, và mua sắm thêm. Còn phải cưới vợ nữa mà. Hay biết đâu vì bận bịu lo cho việc làm mới, chú hoãn đám cưới lại. Nghĩa là chú sẽ trở về nay mai, còn gặp lại nhau nay mai.

Rồi chuyện gì xẩy ra nữa, cô thầm hỏi. Biết đâu…

Trông chú vui vẻ hơn mọi ngày, nói chuyện nhiều với Thi, dặn đi dặn lại nhiều việc. Đặc biệt là dặn Thi phải mua gấp một chiếc xe hơi, xe mới ở hãng thì tốt hơn, ở đây mua xe hơi dễ lắm, như bên nhà mua chiếc xe đạp. Chú đã chuyển nhiều tiền vào trương mục của Thi. Chú bảo rằng tiền của chú cũng là tiền của Thi. Và nhất là phải học hành cho đàng hoàng, đừng để thua kém con Tiên.

Chú dặn dò xong, Thi bồn chồn chờ đợi. Chú sẽ hôn lên trán, lên má, lên mắt, như trong những đêm “mê sảng”? Chắc chắn không được rồi, ban ngày ban mặt ai lại làm thế. Nhưng, tại sao chú có vẻ lạnh lùng quá! Sau cái vỗ nhẹ vào vai của Thi, chú lặng lẽ bước lên xe, hạ cửa kính xuống, đưa tay ra ngoài vẫy vẫy, và rồ máy. Xe từ từ lăn bánh. Thi, không đừng được, hấp tấp bước theo mấy bước. May quá, chú có quay đầu nhìn lui, lại đưa tay vẫy. Thi muốn bật khóc, nhìn theo cho đến khi xe của chú chạy lẫn vào dòng xe nườm nượp trên con đường xa lộ tấp nập. Và rồi không còn thấy bóng dáng của chú đâu nữa.

Buổi chia tay chỉ có thế. Tự nhiên cô thấy lòng trống trải vô cùng, và linh cảm một chuyện gì bất thường.

Một tuần sau khi chú Khê ra đi mà không một lần gọi điện thoại cho cô, cô vừa tủi thân, vừa buồn, vừa giận. Rồi dần dần đổi thành lo sợ. Hay là chú bị bệnh nặng? Hay là chú bị tai nạn? Cuối cùng, không thể chờ lâu hơn nữa, Thi đành gọi ông Hoạt hỏi thăm tin tức của chú Khê. Ông trả lời rằng ông có nói chuyện với chú Khê qua điện thoại chỉ một lần thôi, và không biết gì thêm. Ông sẽ về thăm Thi nội trong tháng tới, hứa sẽ có thêm tin tức về chú Khê.

Chú Khê đi hôm trước thì hôm sau Chi và Tiên dọn tới, ở tại phòng của chú. Hai chị em vẫn còn mang những nét e thẹn, rụt rè, ít nói của những người con gái ngây thơ, ngây nhiều hơn là thơ. Cùng sàn sàn tuổi với nhau, nhưng nhiều lúc Thi tự thấy rằng mình già cỗi, chai sạn, dạn dày nếu so với hai chị em đó, dù người ngoài ít có ai nhận ra điều ấy. Vì mình đóng kịch giỏi chăng, cô tự hỏi.

Tính tình của hai chị em lại không cởi mở, cho nên Thi cũng cố giữ một khoảng cách, chỉ hỏi han về việc học hành, bài vở nhà trường khi cần. Thi cho rằng như thế càng tốt, đỡ mất thì giờ chuyện trò nhảm nhí, tâm sự ngớ ngẩn và vớ vẩn. Thi muốn được để yên một mình với nỗi buồn riêng của mình. Và cũng nhân đó vùi đầu vào việc học hành để giữ lời hứa với chú Khê.

Sau hôm chú Khê đi, đêm nào Thi cũng khóc. Khóc trong những đêm mất ngủ, những khi nửa khuya thức giấc, khóc cả trong giấc mơ, giật mình tỉnh dậy thấy nước mắt thấm ướt gối.

Thời thơ ấu tối tăm nơi một làng chài man rợ nào đó bên Thái Lan thì không nói làm gì, phải quên và đã quên. Khi đã lớn lên, đã trải qua những cuộc tình sôi nổi, đã nếm nhiều cay đắng, cô vẫn chọn thái độ dửng dưng. Nói cho đúng ra, cũng có lúc cô cảm thấy buồn buồn khi phải chia tay với một người đàn ông mà cô thích, nhưng cái buồn đến nhanh và đi nhanh, như cơn gió thoảng, không để lại dấu vết. Nay mọi sự thay đổi. Trước mặt chú Khê, cô vẫn luôn luôn tỏ ra là người con gái cứng cỏi, già dặn, một cách thành thật chứ không phải làm dáng. Vậy mà bây giờ cô không ngờ mình yếu đuối đến thế.

Đúng như đã hứa, ông Hoạt đáp máy bay về thăm, nhằm chiều thứ bảy. Cô định lái xe — theo lời chú Khê, cô đã mua một chiếc xe hơi Honda mới toanh lấy từ trong hãng ra — đi đón ông Hoạt, nhưng ông đã thuê xe hơi tại phi trường John Wayne, Quận Cam, Nam Cali, lái về.

Vừa vào trong nhà, chưa kịp nói với nhau một lời, ông đã ôm chầm lấy Thi siết mạnh trong đôi tay và hôn thật sâu. Cô từ từ đẩy ông ra và nói:

“Để em kiếm cái gì cho anh uống cái đã. Trà đá nhé! Có sẵn đây.”

Buông cô gái ra, ông Hoạt hối hả tiếp lời:

“Thi, anh nhớ em quá. Em sao thế? Bị cảm cúm?”

“Dạ không, em vẫn bình thường.”

“Trông em xanh xao. Và gầy nhom.”

“Thế sao? Có lẽ tại vì em chưa trang điểm. Không ra khỏi nhà từ sáng đến giờ. Còn anh? Vẫn khỏe chứ?”

Ông Hoạt vui hẳn lên, đi quanh phòng khách nhìn nghiêng nhìn ngửa như thể lần đầu tiên ông đến ngôi nhà này. Vừa đi ông vừa tiếp tục câu chuyện:

“Không có chú Khê… em ở đây một mình trong cái nhà rộng thinh này, có sợ ma không?”

“Có hai cô bạn học cùng ở. Tụi nó chiều nay đi thăm người bà con. Có rủ em đi, nhưng hẹn với anh nên em từ chối. Mời anh ngồi.”

“Em sao thế?”

“Em có sao đâu.”

“Trông em khác quá.”

Ông lại ôm Thi hôn tiếp. Cô khẽ đẩy ra, nói:

“Em quên là anh thích cà phê hơn trà. Nhà cũng có cà phê ngon. Để em làm một ly cho anh, và một ly cho em. Em cũng ghiền cà phê.”

Nói xong cô đi vội đến lò ga bắt nước đun sôi. Ông Hoạt nhìn theo, bỡ ngỡ, rồi ông cười to như vừa khám phá ra điều gì mới mẻ, nói rỗn rãng:

“Anh biết rồi, em còn giận anh về cái chuyện cũ. Hôm đó anh nóng nảy quá, tính lái xe về trển liền, nhưng cuối cùng anh quay trở lại khách sạn ở thêm hai ngày, mà em đâu biết. Em thấy chưa, anh bỏ em đi không nổi, mà tính đến đón em ở cổng trường thì lại ngần ngại. Cho nên được em gọi, mừng quá trời, tưởng rằng em hết giận rồi chớ. Nhưng không sao cả, người đẹp càng giận càng đẹp ra.”

“Anh nói như thật!” Cô vừa loay hoay dọn dĩa tách, vừa trả lời. “Anh biết không, tối nào em cũng uống một tách cà phê đậm đặc để thức khuya.”

“Ủa, thức khuya làm gì vậy?”

“Học bài.”

Ông Hoạt trố mắt nhìn cô gái:

“Em có đi học gì thêm ngoài lớp ESL?”

“Vâng, chú Khê có ghi danh cho em học ở college. Em lấy 15 units nên cũng bận.”

Ông vô cùng ngạc nhiên:

“Em vào college? Mà học cái gì mà nhiều thế! Lấy 12 units là vừa.”

Thi cười nhỏ nhẹ:

“Em đi học trễ. Ráng học nước rút cho kịp người ta.”

“Em làm anh ngạc nhiên lắm. Chưa hết ngạc nhiên này đã đến ngạc nhiên khác. Thế còn chuyện giữa anh và em? Hôm nay là dịp tốt nhất để em trả lời dứt khoát cho anh.”

Được ông Hoạt cho biết ông về thăm chiều hôm đó, Thi sắp xếp cho chị em Chi và Tiên đi thăm người cô. Thi ở nhà một mình hồi hộp chờ đợi. Cô lại nghĩ thầm nhà chỉ có một mình mình. Suốt gần một tháng, lòng cô như băng giá. Chiều hôm đó, được biết ông Hoạt sắp về, những cơn sóng ngầm xôn xao trổi dậy làm cô nhiều khi nóng ran cả người. Thế mà lạ quá, vừa thấy mặt ông Hoạt, cô giật mình nghĩ đến chú Khê ngay, và cái hôn hấp tấp vội vàng của ông lại như một gáo nước lạnh tạt vào ngọn lửa đang âm ỉ cháy. Trong lúc pha nước sôi vào cái phin, Thi cố hỏi ông Hoạt bằng một giọng dửng dưng:

“Chú Khê đâu? Anh có biết tin? Anh đã gặp chứ? Sao không nghe anh nói gì cả? Hay chú ấy chết rồi?”

Ông Hoạt bật cười:

“Em hỏi lung tung một loạt như người ta bắn súng liên thanh. Làm sao anh trả lời cho kịp? Thằng đó hả? Nó sống dai lắm, chết làm sao được. Có chăng là ngất ngư.”

Thi hoảng hốt:

“Cháu… em không hiểu anh muốn nói gì.”

“Anh có được tin của chú Khê của em. Độ này nó đổ đốn! Nó có gọi anh một lần, bảo lên đấy kiếm việc làm, rồi bặt tin. Một hôm anh tình cờ thấy nó trong một hộp đêm quen thuộc, trông rất bụi đời. Nó vờ như không thấy anh. Anh đâu chịu tha, định tới cà khịa với nó. Anh muốn nói cho nó biết rằng bạn bè gì mà kỳ vậy, có dịp lên đây lại xé lẻ đi chơi một mình coi sao được. Anh vừa loay hoay chuyện trò thêm mấy câu với một thằng khác ở quầy rượu, thì nó biến đâu mất.”

Thi không thể nào dửng dưng được nữa, hỏi dồn:

“Chú Khê đi làm việc trên Vùng Vịnh mà. Và chú sẽ lấy vợ nữa, anh không biết gì cả hay sao?”

“Khê sắp cưới vợ?” Ông Hoạt sửng sốt. “Không, anh không biết gì về chuyện đó. Khi trở về trên ấy, anh sẽ ráng đi tìm nó hỏi cho rõ. Vợ mới, việc làm mới, chà chú Khê của em lúc này hoạt động ráo riết quá ta.”

Thi sốt ruột:

“Cùng ở với nhau trên vùng vịnh sao trước khi xuống đây anh không chịu đi thăm chú Khê, hỏi cho rõ mọi chuyện!”

“Em nói gì lạ vậy. Vùng Vịnh lớn lắm, biết nó ở thành phố nào. Ngay cả ở chung một thành phố cũng đâu có thể gặp được nhau nếu nó muốn tránh mặt. Được rồi, anh sẽ đi tìm. Thế nào anh cũng tìm ra, xin hứa.”

Ông đến bên Thi nắm chặt hai bàn tay của cô và nói bằng một giọng tha thiết:

“Thi này, em biết rõ anh yêu em nhiều lắm chứ. Anh muốn mình có một đứa con với nhau, đứa con gái, lớn lên sẽ giống em.”

“Này anh,” Thi mất bình tĩnh, “em còn nhỏ, còn phải lo cho ngày mai. Anh không thấy em đang để hết tâm trí vào việc học hành hay sao? Có con, em còn đâu thì giờ để lo cho em. Cho tương lai em. Em nhớ chú Khê có dặn…”

Ông Hoạt ngắt lời, cười gằn:

“Em đừng nhắc tới chú Khê của em nữa! Có được hay không nào?”

Thi đốp chát:

“Em cứ nhắc thì đã sao?”

Hai người ngồi im lặng. Cà phê trong hai cái phin đã chảy xuống hết, không ai buồn mó tới. Cuối cùng ông Hoạt mở lời:

“Anh đang đói bụng. Hay là anh em mình kéo nhau đi ăn rồi hãy nói chuyện khác.”

Thi cũng cảm thấy mình gắt gỏng một cách quá đáng. Như để chuộc tội, cô dịu dàng nói:

“Thì giờ ít ỏi, đi sẽ mất cả buổi. Em có làm sẵn món ăn chờ anh đây. Hình như anh chưa thưởng thức tài nấu ăn của em.”

Thi đứng dậy định sửa soạn món ăn thì ông Hoạt vội vàng níu cô lại, kéo cô vào lòng. Nhìn nét mặt hăm hở, thèm thuồng của ông Hoạt, cô cảm thấy cô không khác gì một thứ đồ chơi của đàn ông mà cô đã từng là nạn nhân trong nhiều năm tháng khi cô còn ở trên đảo cũng như khi được về Sài Gòn. Từ trong sâu xa, một sức phản kháng trổi dậy. Cô dằn mạnh tay và nghiêm giọng:

“Anh đừng làm thế!”

Ông cười nhăn nhở:

“Em và anh còn xa lạ gì.”

“Nhưng trước khác, bây giờ khác.”

Ông Hoạt nói như gắt:

“Anh chẳng thấy có cái gì khác cả.”

Thi đã lấy lại bình tĩnh, từ tốn nói:

“Không khác hả? Thì mình cứ giữ liên hệ như trước kia khi, khi… mình chưa biết nhau nhiều. Nghĩa là… Thôi, để em lo toan cho xong việc học hành rồi hẵng tính.”

Ông Hoạt nổi nóng gằn giọng hỏi tới tấp:

“Muốn dùng kế hoãn binh hả? Bộ đã thay lòng đổi dạ? Bộ em tưởng anh dễ sa vào cái bẫy của em?”

Thi thủng thẳng lắc đầu, với một chút đanh đá:

“Không ai có thể là cái bẫy của ai cả. Mình là người hiểu biết không nên nói năng với nhau như thế. Hay là, hay là em đề nghị với anh như thế này, anh cho phép em nói nhé.”

Ông thở dài, buông thõng:

“Thì cô cứ nói gì thì nói. Tôi sẵn sàng nghe.”

“Cám ơn anh lắm. Em định nói như thế này, em sẽ trả lại anh mấy món quà anh tặng.”

Ông Hoạt trợn tròn mắt, la lớn:

“Trả hả? Tốt quá! Ra nhà bưu điện mà gởi!”

Và ông rùng rùng đứng dậy đi ào ào ra khỏi cửa.

Thi ngồi hẳn dậy, bước xuống giường, đến mở cửa sổ, nhìn khu vườn. Mấy khóm hoa hồng nhiều màu nở rộ dưới nắng mai. Cây bưởi đang đơm bông trắng tinh tỏa mùi thơm thoang thoảng, thanh khiết. Những cây táo, cây hồng, cây ổi lại nặng trĩu trái. Đặc biệt vườn rau thơm lá xanh mơn mởn.

Khu vườn đang hồi sinh sau mùa đông lạnh và sau những ngày tháng cô không thèm ngó ngàng tới. Chú Khê bỏ đi, khu vườn vốn đã tiều tụy càng xơ xác hơn. Rồi Thi bớt buồn dần, rồi cùng cùng hai chị em Chi và Tiên không ai bảo ai mỗi người bỏ công ra chăm sóc một chút, kẻ mua phân bón, thuốc sát trùng, người tỉa lá bị sâu ăn, tưới nước. Chẳng mấy chốc, những mầm non mới nhú lên, và lá bắt đầu xanh tươi trở lại. Mỗi lần ngắt vài cọng rau răm, rau húng, tép sả, trái ớt, Thi nhớ chú Khê đến xót xa cả lòng dạ.

Sau khi đoạn tuyệt hẳn mọi liên hệ với ông Hoạt, Thi chua xót nghĩ rằng mình cũng đánh mất luôn nguồn cung cấp tin tức về chú Khê. Không có ông Hoạt, Thi không biết trông cậy vào ai. Cho đến bây giờ, gần hai năm đã trôi qua, cô không được một lá thư nào của chú Khê, và cũng không biết chú ở đâu để liên lạc. Thời gian trôi qua nhưng nỗi buồn của Thi vẫn ở lại.

Tưởng rằng không có chú Khê chỉ bảo thêm, Thi không thể theo kịp các bạn học cùng lớp. Nhưng trái lại, vì tự ái, vì hiếu thắng, vì nhớ lời chú Khê dặn hôm giã từ, và có lẽ cũng do tư chất thông minh, Thi vùi đầu trong sách vở và tiến bộ rõ rệt khiến chính cô cũng ngạc nhiên. Đã xinh đẹp, lại biết cư xử với mọi người một cách thành thật, khéo léo, cô có nhiều bạn bè mới, khác hẳn những người bạn ăn chơi, điếm đàng ngày xưa.

Cô chợt nhớ đến Duyên, cô bạn khá thân ở Sài Gòn. Duyên là con nhà tử tế, có học, có nhan sắc. Chỉ vì gia đình sa sút một phần nào thôi, thế mà Duyên đã buông xuôi bước liều vào con đường tối tăm và bây giờ thì vô phương cứu chữa. Và Duyên không phải là người độc nhất như thế. Nếu những người đó có cái may mắn như Thi, được một người như chú Khê nâng đỡ, chắc chắn cuộc đời họ sẽ khác hẳn. Mình hồi đó có hơn họ đâu.

Thi lại nghĩ đến những người bạn mới. Đó là những người bạn cùng lớp cũng như khác lớp, nam cũng như nữ, người gốc Việt cũng như người bản xứ, hoặc sinh viên từ các nơi khác trên thế giới đến. Ai ai cũng quý mến Thi, và cho rằng cô phải xuất thân từ một gia đình quý phái lưu vong.

Những lúc nhìn lại bản thân, cô bàng hoàng. Nhiều khi cô tự hỏi mình là ai, mình xa lạ với chính mình, mình đang lột xác, mình đang tạo cho chính mình một căn cước mới. Căn cước mới đó là gì? Cô chưa thể trả lời được câu hỏi ấy. Nhưng cô lờ mờ cảm nhận rằng con đường mình sắp đi có lẽ sẽ khác con đường của chú Khê. Khác chứ không phải tốt hơn hoặc xấu hơn. Mình sẽ gia nhập vào một nhóm thân hữu nào đó, một cộng đồng nào đó, và cuộc đời sẽ đưa đẩy đến đâu khó mà biết trước được. Từ nhận thức đó, cô cảm thấy một nỗi cô đơn lớn. Nếu còn chú Khê, đời sống mình chắc chắn là sẽ thoải mái hơn, dễ dàng hơn, êm đềm hơn. Và hạnh phúc hơn.

Chú Khê ơi, cô lẩm bẩm, cháu đừng nghĩ đến chú nữa nhé.

Một hôm, nhân dịp Tết ta, cha mẹ của Chi và Tiên lấy những ngày nghỉ phép hàng năm để từ Maryland bay qua thăm con và tiện thể ăn Tết. Nghe nói có hội chợ, lễ lạc, đốt pháo, múa lân, bầu cua, và nhiều thú vui truyền thống chẳng khác gì Tết Việt Nam ngày cũ. Ông bà vui tính, rất quý Thi, có lẽ do lời giới thiệu đặc biệt của chú Khê. Riêng Thi thì có cơ hội là cô lân la bắt chuyện với hai ông bà mong nhờ đó cô có thể biết gì thêm về chú Khê.

Cô được biết ông bố không những là bạn thân, bạn chiến đấu, mà còn là một trong vài người bà con còn sống sót của chú Khê nữa. Ông bảo trước kia, năm ba tháng ông nhận được tin chú Khê một lần, thường là qua điện thoại. Lần nào chú Khê cũng hỏi thăm Thi rất nhiều.

Theo lơì ông ta, chú Khê có lên Vùng Vịnh ở chơi độ vài tuần, gặp ông đúng hai lần, rồi đi, không nói rõ là đi đâu. Ông chưa kịp hỏi thì chú Khê đã đi mất đất. Không nghe nói chú cưới vợ. Rồi bẵng đi một thời gian khá dài, ông mới nhận được điện thoại của chú Khê gọi từ Chicago. Chú bảo đang tập sự làm nhiếp ảnh viên cho một tờ báo lớn tại địa phương. Chú thường đi xa nhiều nơi, và rất bận bịu, cho nên sẽ không liên lạc thường xuyên được.

Cuối cùng, do một người quen kể lại với ông, chú không còn làm nhiếp ảnh viên nữa. Nhưng người bạn ấy cũng không biết đích xác hiện giờ chú ở đâu, làm gì. Về sau, cũng người bạn ấy cho biết có nghe nói chú Khê đang làm việc cho một tổ chức thiện nguyện lo việc cứu trợ thực phẩm, thuốc men cho mấy nước thường có chiến tranh ở Phi Châu, hoặc là làm phóng viên chiến trường gì đó. Chú Khê được biết là một phóng viên tài giỏi, xông xáo, gan dạ.

Nhưng một người bạn khác lại nói đại khái rằng chú đã thôi việc làm đó, rồi hình như chú có tham gia vào một nhóm Phục Quốc hiện đang hoạt động lén lút tại vùng biên giới Thái Lan, Lào. Một số người trong nhóm Phục Quốc đã bị chánh quyền Lào bắt giam với tội danh “có hành động khủng bố” rồi dẫn độ qua Việt Nam, một số người khác vừa vượt biên giới Lào Việt vào được vùng đường mòn Hồ Chí Minh thuộc tỉnh Thanh Hóa, Nghệ An gì đó, thì bị phục kích giết chết gần hết. Chẳng biết chú Khê có thuộc một trong mấy nhóm người ấy hay không.

Tóm lại toàn là những tin tức mâu thuẫn nhau, và thật đáng ngờ.

Kể ngang đây, ông ta bỗng im bặt. Bà mẹ của Chi và Tiên thì lắc đầu quầy quậy, cười to, rồi nói với Thi:

“Cháu đừng tin lời bác trai. Bác nói kiểu vòng vo Tam Quốc. Theo bác, những điều bác trai nói chẳng qua chỉ là tin đồn, không có gì đích xác. Đã trên 50 tuổi anh Khê vẫn không chịu lập gia đình, là tại vì sao? Bác nghĩ rằng chú muốn muốn sướng thân. Mà thiệt ra đàn ông ai cũng muốn sướng cái thân cả, chỉ có đàn bà như bác cháu mình mới phải chịu đựng mọi thứ gian khổ mà thôi. Nghe nói chú từng sống với nhiều bà, hết người này tới người khác. Một người thích sướng thì sức mấy nghĩ tới chuyện đi cứu trợ ở Phi Châu, hoặc tham gia đấu tranh cho đất nước. Có lẽ chú Khê có về Việt Nam, sẵn tiền làm ăn, đầu tư, cưới vợ trẻ, đẹp, rồi ở luôn bên đó để an hưởng tuổi già sắp đến. Bên Việt Nam mình đàn ông đàn bà chi cũng mau già lắm. Mới trên sáu mươi tuổi đã tính chuyện về hưu.”

Chi, vốn là người luôn luôn thích đưa ra những ý kiến độc đáo, cười khúc khích nói:

“Mẹ động một chút là chê đàn ông, binh đàn bà. Con nghĩ khác. Người ta sướng quá hóa quờn, đàn ông đàn bà gì cũng thế thôi. Đọc báo thấy bên Na Uy, Thụy Điển đời sống cao lắm, sung sướng quá, không biết làm gì cho hết giờ nên các ông, các bà, các cô, các cậu lại rủ nhau đi tự tử hàng loạt. Tỷ lệ tự tử ở mấy nước đó, ở Nhật nữa, cao nhất thế giới. Cho nên có lẽ chú Khê… chú Khê…”

“Chi!” Ông bố nói lớn. “Chú Khê làm sao? Đừng nói bậy. Con muốn nói chú Khê cũng bắt chước người ta đi tự tử? Cái miệng của con thiệt là vô duyên.”

“Không,” Chi chống chế. “Con không nghĩ chú Khê cũng như vậy đâu. Nhưng cũng có thể chú thích xông pha vào những nơi nguy hiểm để tìm cảm giác mạnh.”

“Con gái tui nói nghe tức cười quá!” bà mẹ góp ý. “Lớp trẻ bây giờ nghĩ toàn là chuyện trên trời dưới đất. Coi phim, coi TV, cho lắm rồi bị nhiễm.”

Có lẽ thấy Thi ngồi im lặng nghe, đôi lúc hoảng hốt, ông cụ quay qua cô trấn an:

“Hồi nãy bác nói là nói theo tin đồn. Như bác gái nói đó, không có gì đích xác đâu, cháu đừng lo.”

Ngừng vài giây, ông lại chắc lưỡi nói tiếp:

“Bác gái nói thì bao giờ cũng đúng, đàn bà mà. Nhưng con người ta có khi cũng thật khó hiểu. Có người chống Cộng hung hăng, lập trường vững chắc, ở bên này tuyên bố nẩy lửa, nhưng khi về bên nhà được phủ dụ vài câu, được tặng cho cái huy chương, là xoay đi 180 độ, trở giọng ca tụng, tâng bốc chánh quyền đủ thứ mà không biết ngượng. Trái lại cũng có người suốt đời thầm lặng làm ăn chân chỉ, có vẻ như không màn tới chính trị, hoặc chẳng biết chính trị là gì, đùng một cái bỏ tất cả cuộc sống yên ổn để đi tham gia này nọ, cuối cùng bị bắt bớ tù tội, hoặc mua lấy cái chết. Mà cũng có người hiện đang sống bên này, vẫn đang kiên trì chiến đấu chống cộng theo cách của họ, và không hề chùn bước. Chú Khê của cháu không biết thuộc vào loại người nào đây. Vừa là bà con, vừa là bạn đồng đội từng chiến đấu bên nhau, vậy mà nhiều lúc bác không thể hiểu nổi chú Khê của cháu.”

Nghe mấy người đó bàn tán sôi nổi, Thi càng hoang mang. Họ nói lung tung, không hiểu chú Khê đã đành, chính cô cũng thường không biết chú Khê toan tính chuyện gì. Nhưng cô mang mặc cảm rằng vì cô mà chú Khê có những quyết định lạ lùng. Và liều lĩnh chăng? Hay vì mẹ nữa? Hay còn vì điều gì khúc mắc khác?

Cô nhớ ngày xưa cô đã nói chú ở đâu quê hương cháu ở đó. Hơn thế nữa, chú là quê hương của cháu. Nay giả dụ điều xấu nhất có thể xẩy ra là chú đã chết, thì mình không còn quê hương! Mình sẽ sống một mình trên xứ sở xa lạ này như trước kia? Sau khi mẹ chết, mình sống một mình trên đảo, rồi về Sài Gòn cũng sống một mình.

Từ khi có chú, cuộc sống của cháu hoàn toàn đổi khác. Chú ơi, chú phải sống! Lạy Trời Phật cho chú tai qua nạn khỏi. Cháu chờ chú. Chờ cho đến khi nào hả chú? Rồi cháu đi tìm, rồi mình gặp lại nhau, sẽ sống bên nhau. Hay vì lý do gì chú không thể ở bên cháu, không muốn ở bên cháu, cháu cũng có thể biết chú hiện sống tại một nơi nào đó, quê hương của cháu vẫn còn đó. Để thỉnh thoảng cháu tìm về thăm.

Đàn chim sẻ theo thói quen đã bay đến đậu quanh cái giỏ mây đựng thức ăn chim từ hồi nào. Chúng kêu lách chách, đùa giỡn, nhún nhẩy, nhích mỏ đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng của cô ngóng chờ.

Cô thầm nghĩ không lẽ chúng nó biết sáng nay mình không có lớp, ở nhà để cho chúng nó ăn? Phải rồi, lúc nãy mình kéo cửa kính ra có tiếng khua nho nhỏ, thế mà lũ chim đó cũng nghe. Thi sực nhớ tối hôm qua cô quên mang thêm cho chúng nắm gạo và gói hột kê.

Và bỗng nhiên cô sực nhớ một buổi sáng chú Khê ngồi yên trên ghế thật lâu nhìn ra vườn, cô đứng sau lưng chú nhìn theo, thấy một bầy chim sẻ nhảy nhót và thấy một con chim lạ cánh nâu, to như con chim sáo, đậu trên hàng rào hờ hững nhìn bầy chim sẻ rồi bay đi mất. Từ đó không bao giờ nó trở lại. Cô gọi thầm, chú Khê! chú Khê! Còn chú thì sao? Chú có bao giờ trở lại hay không?

Cô nhìn quanh. Ngôi nhà vắng tanh. Khu vườn trông tịch mịch lạ thường. Vài tia nắng chiếu nghiêng nghiêng qua cửa kính làm loé lên những hình sao nhấp nháy. Tiếng xe cộ ngoài đường chốc chốc rộ lên nghe như tiếng biển xa, biển chiều, những hôm ngồi trên xe bên cạnh chú, quay kính xuống để tìm mùi gây gây, ngai ngái của biển cũ ở quê nhà mà không thấy.

Dường như sự có mặt của bầy chim sẻ càng làm tăng thêm cái im lặng của buổi sáng cuối mùa xuân.

Cô khoác thêm chiếc áo mỏng để đi xuống lầu. Cô nghe cả tiếng động nhè nhẹ của bước chân của mình giẫm trên mặt thảm. Khi đi ngang qua phòng của Chi và Tiên, bỗng dưng cô đứng lại ngẫm nghĩ một hồi lâu, rồi đưa tay khẽ đẩy cánh cửa. Cánh cửa chỉ khép hờ, bung ra.

Như ngày xưa! Như khi còn chú Khê ở đó ngoảnh mặt lại âu yếm nhìn Thi. Như nhiều lần buổi tối cô chạy qua, bàn tay đè lên vai chú, chúc chú ngủ ngon trước khi cô đi ngủ. Như nhiều lần chú gọi Thi đến bên cửa sổ cùng chú nhìn mặt trăng khi tròn khi khuyết ở cuối chân trời, cùng trông chiếc máy bay ban đêm vạch ngang qua không trung thành một đường thẳng, hoặc cùng theo dõi những bầy chim đen, hết bầy này đến bầy khác, bay mất hút trong bóng tối. Như một đêm chú mê sảng, cái đêm hôm đó, một lần thôi, để sáng hôm sau những cặp mắt đuổi bắt nhau, lẫn trốn nhau…

Thi đến ngồi rón rén lên mép giường, như thể sợ chú Khê đang từ phòng dưới đất sắp sửa đi lên bắt gặp, rồi thì thầm nói như đang có chú Khê ngồi cạnh, cháu khóc nhé, một lần nữa thôi, cho hết nước mắt để sẽ không bao giờ khóc nữa. Được không? Và tự nhiên hai hàng nước mắt của Thi tuôn ra, vài giọt lăn xuống cằm, xuống cổ, thấm vào ngực…

bài đã đăng của Ngự Thuyết