- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Cách gọi cửa… ♦ Trong thứ ánh sáng…

[trích Nhật Ký Đen]

 

 

 

Cách gọi cửa trong lịch sử

 

Cũng may là trước khi ông cụ ấy mất,
ta đã dược nghe một đoạn sử thi,
gọi là sử thi,
bởi câu chuyện kể của ông cụ là một khúc sử
được vẽ lại như một khúc ca . . .

Năm Tân Mão,
mùa thu,
vào quãng nửa đêm thì có người gõ cửa,
khách là một trang nam nhi tuấn tú,
đi đây là đi diệt ác phò vua,
hãy sớm theo ta
khách nói xong,
thì hẹn ngày trở lại.
Chủ nhân cứ chong đèn
ngồi ngẩn ngơ đến sáng.
Năm Giáp Ngọ,
mùa đông,
vào quãng nửa đêm thì có người gọi cửa,
khách là một người đàn ông
áo lấm bụi đường xa
hãy mau theo ta,
đi đây là đi cứu chúa,
khách nói xong thì thoát ra khỏi cửa.
Chủ nhân không ngủ,
ra sân,
nhìn trời.
Năm Canh Tý,
mùa xuân,
vào quãng nửa đêm thì có người kêu cửa,
khách là một trang hào kiệt,
gươm đàn nặng gánh non sông,
đi đây là đi trừ giặc nhỏ giặc lớn,
là đi khôi phục lại giang sơn,
khách nói xong hẹn hôm sau sẽ trở lại.
Chủ nhân chong đèn,
lật cổ thư ra đối chiếu.

Ta hỏi:
Nhưng chủ nhân
ấy là ai?
Ông cụ ấy đáp:
Ấy là ai chẳng được,
điều đáng nói là biết phân biệt được những cách gọi cửa trong lịch sử!

 

 

 

Trong thứ ánh sáng của ngôi sao đã tắt

 

Đêm hôm qua ta thức dậy
giữa thứ ánh sáng
của một ngôi sao đã tắt
Đêm vẫn là đêm,
và dường như đang trổi lên đâu đó
tiếng kêu cứu của những loài sinh vật sắp tuyệt chủng,
cũng chẳng sao,
bởi hết thảy mọi sinh linh trên mặt đất này
rồi cũng có ngày vụt tắt như những ngôi sao trên bầu trời.

Trong thứ ánh sáng không phải là ánh sáng,
ta đã nhìn thấy một quá khứ phồn tạp,
nhũng nhẵng,
phiêu diêu,
tiếng con người lẫn giữa tiếng hùa nhau của đám côn trùng
chẳng rõ tên tuổi,
những người còn sống
thì tưởng là chưa sống,
những người đã chết
vẫn tưởng là chưa chết,
không phải tưởng là
mà cho là,
những luật lệ của quá khứ
cũng có vẻ chóng tàn như những loài hoa nở vào mùa giông bão,
dường có ai đó đang thốt lên những lời chi đó?

Không phải
là vọng lại từ bầu trời,
ta cố lắng nghe
thì những lời kia là phát ra từ đám cổ thư
ở nơi giá sách,
trong thứ ánh sáng của ngôi sao đã tắt,
ta nhìn thấy các bậc tổ tiên của ta
đang ngập ngừng bước trên những trang cổ thư
chằng chịt những chữ nghĩa,
dường các vị có vẻ bối rối
trước đám chữ nghĩa của đám người hậu thế.

 

 

 

.

bài đã đăng của Nguyễn Thanh Hiện