1.
“tôi nhớ một người. đúng thế. một người”
“tôi nên miêu tả như thế nào mới được nhỉ?”
“có lẽ tôi nên biết anh ta”
một người đàn bà trẻ măng bám víu lấy tôi như thể chưa bao giờ là đàn bà mà chỉ là một ai đấy hoặc một định nghĩa nào đấy ngoài đàn bà hoặc một định nghĩa nào đấy ngoài những tồn tại đàn-bà-thông-thường mà tôi từng biết qua trong đời.
tôi cần bám víu vào anh ấy và tôi chỉ biết thế. tôi không biết gì hơn. tôi cần bám víu vào một ai đấy hoặc một ai đấy hoặc một ai đấy. tôi quá sợ để sống nhưng không thể không sống. từ lâu tôi đã không thể nhớ ai đấy hoặc một điều gì đấy bảo tôi phải sống. hình như. tôi cần bám víu vào một tồn tại nào đấy như thể tôi chưa bao giờ tồn tại mà chỉ là một định nghĩa nào đấy ngoài tồn tại. một sự bám víu. một sự nương náu. một sự nhờ cậy. một sự gì đấy chỉ còn lại một phần hai của sự sống và một phần hai còn lại không phải sự sống mà chỉ là một sự gì đấy tôi cũng không có quyền được biết.
tôi đoán thôi. có lẽ. người đàn bà này phải có gì đặc biệt. đúng không?
tôi không rõ.
người đàn bà trẻ măng. trong ký ức của tôi. tôi cất người đàn bà này chỗ nào nhỉ? tôi chưa từng lục tìm trong những mảnh vụn còn sót lại trong những ngăn kéo âm ẩm mông mốc sộc lên một mùi ngai ngái khiến tôi hơi buồn nôn. những ký ức mà tôi chỉ đoán thế. nếu ký ức chưa bao giờ phản bội lại tôi trong bất kỳ cuộc đời nào đi chăng nữa. nếu ký ức luôn là cái gì khiến người ta được tồn tại như thể người ta vẫn tồn tại ở đấy. người đàn bà vẫn trẻ măng. nhưng sao ký ức tôi chỉ có một mảnh vụn về cái trẻ này nhỉ? hình như. còn một cái gì đấy nữa. một cái gì đấy nữa. một cái gì đấy nữa. ngón tay dài ngoằng ngoẵng nắm chặt tay áo tôi như thể người đàn bà quăng quật cái trẻ ấy lên người tôi rồi van lơn rằng tôi hãy cứu lấy người đàn bà này. tôi nghe chiếc blouse trắng xoèn xoẹt rồi toang hoác vụn ra. nhưng nó không vỡ. lạ thật. chiếc blouse vẫn trắng hêu hếu. hình như. chỉ một vài. một vài thôi. một vài sợi chỉ chắp và hàng trăm sợi chỉ khác để chiếc blouse trở thành chiếc blouse mà tôi không thể nhìn thấy đã nứt toác ra. nó kiên quyết dứt đi. một cách phũ phàng nhất. để lại một tồn tại rách toác như thể một tồn tại vẫn bình thường như thế. người đàn bà không (hoặc không chỉ) ném lên tôi cái ngây ngớt của một niềm trẻ măng. người đàn bà sỉ vả tôi bằng những tiếng kinh cầu nguyện mà hồi nhỏ chúa hay hát ru tôi như thế.
người đàn ông không hề là một bác sĩ giỏi. tôi đoán thế. trong lúc anh ta đang cố gắng chọc ngoáy cái gì đấy vào bụng và rạch cơ thể tôi ra làm mấy nhỉ? một.hai.ba.bốn.năm.sáu.bảy.tám.chín. tôi đếm được chín. chín mảnh ký ức để tạo nên một tồn tại đàn bà. người đàn ông cắt đi khối u mà người ta hay bảo là tôi bị ung thư gì đấy (đại ý có vẻ tôi sắp chết và người đàn ông này là một hiện diện quan trọng trong cuộc đời tôi lắm) thì tôi có lẽ vẫn đang mân mê liếm láp ướt nhèm nhẹp từng viên tròn tròn như những khối u rồi mong cầu nó sẽ nhỏ dần nhỏ dần
nhỏ
dần
nhỏ
dần
nhỏ
dần
rồi hết hẳn. tôi không muốn chữa bệnh. tôi đoán thế. không biết có phải không. tôi bám víu lấy người đàn ông và cầu xin như thể tôi không phải một người bệnh đang van lơn bác sĩ mà là một con chiên đang cầu xin chúa thải cho nó một chút gì ký ức vương vụn trên cuộc đời tưởng như không còn gì. không còn gì. chỉ còn hai danh từ duy nhất trên một cuộc đời mấy mươi năm. tôi tuyệt nhiên không nhớ một chút gì ngoại trừ tôi được định danh (ai định danh thì chính tôi cũng không biết) bằng một danh từ mà người ta gọi là đàn bà và một danh từ khác mà người ta bảo là ung thư. tôi (hoặc ai đấy) có thể tóm gọn bản thân thế này: đàn bà (bị/được/có/không có/ đang/ đã từng/ chuẩn bị) – ung thư. trong lúc bác sĩ (lại một danh từ khác xuất hiện trong cuộc đời tôi và tôi cần cất nó thật kỹ vào trong ký ức. để tôi có thể sống. tôi có thể biết rằng mình đã tồn tại vì tôi đã gặp một tồn tại mà người ta gọi là bác sĩ. nếu khả năng nào đó ký ức phản bội tôi hoặc tôi phản bội chính nó thì làm sao người ta có thể biết tôi tồn tại khi tôi đã quên đi mọi thứ?) đang cố gắng chọc ngoáy cái gì đấy để cắt khối u mà người ta hay bảo là tôi bị ung thư gì đấy thì tôi lại cố gắng lơn cậy anh ta cứu lấy ký ức của tôi để tôi biết tôi còn tồn tại như thể một tồn tại.
tuyết bắt đầu rơi trắng xoá.
tôi nằm trên giường bệnh. một mét sáu mươi hai. năm mươi cân mười ba lạng. người đàn bà chỉ có thế. bà ta chiếm một trăm sáu mươi hai xăng-ti-mét và năm mươi cân mười ba lạng của mọi tồn tại khác. có lẽ vì thế mà bà ta khiến tôi buồn nôn và mọi thứ khác ngây ngây khó chịu và có thể lao tới ngoáy thật mạnh vào cổ đến khi từng giọt máu lạnh tanh ứa ra khỏi người đàn bà khi phải nhường chỗ cho một tồn tại mà tôi đoán rằng bà ta sắp sửa không còn gì. không còn gì. sắp sửa. chiếc giường nhỏ. nhỏ lắm. vừa đủ để tôi xoay người từ bên trong ra bên ngoài. nhìn tên đàn ông. hình như tuyết bắt đầu rơi (trắng) xoá dần dần cái danh từ mà tôi vừa nhớ hôm qua về tồn tại đang chuẩn bị xẻ tôi ra làm đôi (với một mục đích cao cả là lấy cái u ra. nôm na là cứu sống một người). chỉ còn lại đàn ông. tôi chỉ biết thế. may thật. vì tóc anh ta ngắn. chắc khoảng một mét sáu mươi hai. và đen láy. nó khiến tôi ấn tượng vì chỉ có tóc người đàn ông màu đen chứ không phải màu gì khác. tôi vô thức sờ lên đầu mình bứt một sợi tóc rồi ngắm ngía rồi cho vào cắn đến khi những tiếng sần sật vang lên inh ỏi tôi mới thôi sần sật và trả tóc tôi về trên đầu. tóc tôi màu gì nhỉ? tôi không rõ. nó mỏng đến nỗi tôi chỉ nghe thấy nó sần sần sần sần trong khoang miệng. và rồi anh ta lặp lại mọi hành động từ hôm qua nên tôi biết anh ta vẫn tồn tại từ hôm qua đến hôm nay. nhưng tôi không thể nhớ hết. xoay người khe khẽ. tôi nhận ra tuyết bắt đầu rơi trắng xoá một ô cửa sổ. lạ thật. tôi nghĩ thế. lạ thật. có đúng là tôi đang nằm trên giường bệnh không nhỉ? có lẽ. tôi không còn nhìn thấy tuyết. mà chỉ thấy một niềm gì trăng trắng đùng đục phía trên của phòng bệnh này. có lẽ tôi đã không còn quay ra ngoài cửa sổ mà nằm thẳng thớm như thể một tồn tại sắp sửa không còn gì. sắp sửa nằm trong quan tài nhìn lên mọi thứ. sắp sửa được chôn cất. sắp được người ta khóc lóc ỉ ôi và liệt kê ra hàng loạt những gì người ta cho rằng thuộc về tôi và định danh tôi-tồn-tại qua những thứ ấy. tôi cười nhàn nhạt. hình như nhếch được cả hai bên miệng. tôi không còn thấy tuyết. chỉ còn những hơi khói bốc ra từ miệng người và chạy thẳng vào căn phòng bệnh ấy. tôi không biết nó sẽ đi đâu. tôi chỉ cười nhạt. người ta cuối cùng vẫn phải bám víu lấy một tồn tại sắp sửa không còn gì để cho người ta như thể đang- vẫn sống với tôi. (dù tôi vẫn còn trên giường bệnh phì phò thở)
người đàn bà nằm trên giường bệnh. có lẽ mai tôi sẽ bảo ai đấy nói lên bệnh viện đấy là cái giường này quá nhỏ và không thể chứa vừa người đàn bà. thật ra không phải. nó chứa vừa như in. đến nỗi người đàn bà chỉ có thể quay sang bên trái bên phải lên trên mà không thể nhích đi đâu. tôi sợ. hình như tôi sợ. nếu tôi chỉ cần nhích một phần mười mi li mét thôi tôi sẽ trượt ra khỏi không gian mà bấy lâu tôi vẫn hay tồn tại ở đấy. và nếu trượt ra như thế thì liệu tôi có còn tồn tại hay không nhỉ? tôi không dám thử. chiếc giường quá an toàn với tôi. người đàn bà lại bắt đầu huyên tha huyên thuyên về cái gì đấy. tôi đếch biết. và cũng không muốn biết. chắc bà ta lại gọi tên chúa và cầu cho mình khỏi bệnh như hàng vạn đàn bà thông thường khác. nhưng thật ra cũng không khác lắm vì hàng vạn đàn bà trong hàng vạn năm nay vẫn mãi một lời cầu nguyện như thế và một đối tượng như thế và một hoàn cảnh như thế. không có gì khác giữa người đàn bà này gọi tên chúa cầu nguyện và người đàn bà kia (không phải người đàn bà này) gọi tên chúa và sỉ vả. đương nhiên. người đàn bà phải cầu nguyện tôi. rằng hãy đổi cho bà ta một cái giường mới. thật mới vào. vì bà ta không thoải mái để nằm trên chiếc giường ấy. trông nó như một chiếc quan tài. nhưng thay vì kín mít để người chết không thể sống dậy bằng cách biết mọi thứ xung quanh đang thế nào. thay vì niêm phong một sự sống. cái quan tài này lại toang hoác. nó để mặc cho mối mọt gián rết và hàng nghìn loại vi trùng khác mà có trời mới đếm đủ có bao nhiêu con vi trùng đang xâm lấn vào cơ thể bà ta. bà ta có lẽ cầu xin tôi nhiều hơn là cầu xin chúa. tôi cầm kéo còn chúa chả cầm cái đếch gì. tôi học y mười hai năm để đứng đây chọc ngoáy vào hàng trăm người khiến từng dòng máu tanh tưởi của họ bắn bì bõm lên mặt mà không để một ai chết còn chúa chả học cái mẹ gì. thế mà không chết nữa thì người ta lại cảm ơn chúa đã để con sống. tôi tức vậy thôi. chứ chắc tôi mới là chúa. vì tôi có để họ chết đâu? lẽ ra. lẽ ra. ngay lúc tên đàn ông vật ngửa tôi ra và xẻ tôi ra làm đôi. hắn nên đâm vài nhát vào cổ tôi để tôi xem tôi có thể còn là gì ngoài một tồn tại đàn bà này nữa. tôi không muốn cảm ơn chúa. tuyết đập bùm bụp vào cửa sổ. trắng xoá. tôi hình như không còn gì để nhận thức ngoài những bông tuyết trắng xoá bên ngoài cửa sổ. nó đập bùm bụp như thể chưa bao giờ dính lại trên cửa sổ phòng bệnh này. tôi có thể cắt cái u trong phổi bà ta đi càng nhanh càng tốt để bà ta tiếp tục được sống? tôi không biết người đàn bà có để ý tuyết đã rơi trắng xoá khung cửa kính hay không. chỉ thấy hình như bà ta cứ lẩm bà lẩm bẩm cái gì đấy.
thật ra tôi đã từng nhìn thấy tuyết. mấy lần rồi. đúng không nhỉ?
lạ thật. tôi muốn sống nhưng cũng muốn xem xem tôi có thể biến thành cái gì khác ngoài một sự sống. một nỗi nhục. một đống tro. một đống mủ dịch nhờn nhờn máu.
lẽ ra tôi nên cắt cổ người đàn bà để bà ta không còn huyên tha huyên thuyên gì nữa. nhưng tôi không thể. tôi có quá nhiều cơ hội. nhưng tôi không thể. tôi muốn bà ta mãi mãi phải bám víu lấy chiếc blouse trắng mà tồn tại.
tuyết rơi trắng xoá. tí tách
tí
tách. như những tiếng chỉ đứt. những tiếng chỉ đang khước từ nhau
(còn tiếp)