Eastman Johnson
Người nhạc sĩ đang lên dây đàn vĩ cầm, có tiếng kêu khẽ của một đứa bé đang bừng tỉnh bên trong. Đứa bé ngồi trên tấm trải giường, nỗi buồn phiền của vĩ cầm choàng lên tiếng rừng cây thì thầm, tiếng gió rít lúc nửa đêm, và những suy nghĩ của mẹ nó.
Trong nhà mọi người đang uống rượu, ca hát, và khiêu vũ.
Những cái đầu tóc quăn, những khuôn mặt to bè đầy mồ hôi, những cánh áo bằng vải dệt ở nhà… loang loáng trước mắt nhìn của đứa bé, cùng với tiếng hát và tiếng chân dập theo điệu nhảy, tất cả tan chảy vào một vòng tròn lớn, xoay xoay như trong một giấc mơ khi tiếng vĩ cầm bao trùm lấy mọi điều kỳ ảo.
.Mẹ tựa đầu lên tay và mìm cười, như thể đang khóc.
Một người lạ đến, đưa mẹ nhập bọn, và đứa bé thấy khó chịu. Mẹ nó dự vào vòng tròn đang nhảy múa và đứa bé thấy sợ hãi. Nó gọi mẹ, ban đầu khe khẽ rồi kêu to hơn, nhưng mẹ không nghe thấy nó, không nhìn thấy nó; mẹ cứ chạy quanh cái vòng xoay với những người lạ, cười nắc nẻ như thể đang khóc, xé nát trái tim đứa bé.
Đứa bé không thể chịu nổi cảnh tượng này nữa, nó khóc thét lên như muốn bể lồng ngực; nhưng không ai nghe nó, bởi tiếng khóc của nó nằm kẹt bên trong cây vĩ cầm.
Dịch từ bản tiếng Anh “The Child’s Breast in the Violin” của Mark Andryczyk