- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Con Ve Sầu (7/7)

 

 

 

Mùa hè năm đó nóng khác thường ở Sài Gòn. Cô tôi gọi tôi vào nhà trong dặn dò:

– Em nó còn ngây thơ mà cứ thích đi nhẩy. Cháu phải trông coi nó cẩn thận chớ phụ lòng tin của cô.

Tôi gật đầu:

– Thưa cô, đâu có khó khăn gì, cháu sẽ không rời nó nửa bước!

Quả nhiên tôi không rời Mây nửa bước, như vậy mới có chuyện!

Chiều hôm đó Mây rất đẹp, đi từ nhà trong ra phòng khách, áo dài lụa trắng tinh, quần sa tanh mỏng dính, dán lên thân hình đã đầy đặn tuy nàng mới tuổi dậy thì. Tôi nhìn nàng ngại ngùng: thân thể đã như vậy mà lại mặc quần áo như thế thì làm sao mà tránh được rắc rối, tôi không muốn phải đánh nhau để che chở nàng, nhưng đã lỡ rồi thì đành chiều nàng tới cùng. Vâng, là anh họ thì phải chiều em, tuy là anh họ hờ, không có chút liên lạc máu mủ vì cô tôi lấy ông em vợ của ông em họ của ba tôi.

Bao nhiêu năm qua tôi còn nhớ cái buổi đi chơi hôm đó, tuy mỗi lần kể lại thì lại nhớ khác đi, vì cuộc đời tôi đã theo một chiều hướng khác hẳn dự đoán của tôi. Bây giờ về quê cũ, ngồi cạnh bờ ao, thò chân trong nước man mát, cạnh con đường gạch mà Mây và tôi đã vác cần câu và mồi đi câu cá, nhìn lá tre khô lăn tăn rụng xuống mặt ao mà lòng tôi không khỏi bùi ngùi man mác. Tôi nhớ đã giật mình khi Mây vén tà áo chèo lên ngồi xuống sau cái xe Lambretta, ôm chặt lấy bụng tôi, giơ tay chào bà mẹ, tươi cười. Tôi rồ máy, chạy nhanh trên con đường gồ ghề của xóm Bàn Cờ, ra thẳng đại lộ Lý Thái Tổ.

Trong gió mát của chiều hè, Mây áp người vào lưng tôi, đôi môi nói sát vào tai tôi gợi cảm giác buồn buồn dễ chịu:

– Anh giới thiệu ai cho em?

– À, anh Du, nhà báo, trẻ tuổi, đẹp trai, lịch sự.

– Anh ta có biết khôi hài để làm em cười?

– Tính tình anh lúc nào cũng vui vẻ.

– Giầu có?

– Không giầu lắm, nhưng sẽ có nhiều tiền, ông thầy bói đã đoán quẻ rồi.

– Tài hoa? Biết đàn hát? Hay ít ra cũng phải biết thưởng thức chèo cổ, cải lương sáu câu!

– Đừng cù anh, đâm cả hai xuống hố đó!

– Cù đâu! Ôm anh để khỏi té thôi! Bụng anh cứng nhỉ, anh tập tạ phải không?

Rồi nàng tiếp tục dồn dập hỏi tôi, và càng ôm xiết vào tôi, vì tôi lái xe rất nhanh, gió làm bạt các lời nói. Nàng hôn nhẹ vào gáy tôi:

– Anh dễ thương quá! Má em tin anh là phải.

Tôi len lỏi giữa đám xe hơi, xe gắn máy, xe xích lô, xe đạp. Thành phố chợt lên đèn. Các vì sao bắt đầu lấp lánh trên nền trời tím sẫm.

– Vào chợ lớn ăn chút sầu riêng đi, Mây nói.

– Nhưng mình có hẹn với anh Du.

– Không sao, đợi lâu thì thích thú nhiều. Chiều nay em vui, em xin hát cho anh một bài, nếu anh không nghe thì em thọc nách, chúng ta sẽ ngã thực vào trong hố!

Nàng nhẹ cù tôi làm xe chạy nghiêng ngửa giữa moi người giận dữ bóp còi. Nàng phá ra cười. Tôi nhớ lời dặn dò của cô, thấy khó mà trị được cô em nghịch ngợm.

Nhà thủy tạ đã đông người. Mây ngồi giữa Du và tôi. Nàng uống một ly Gin-Tonic tuy ít khi uống rượu. Tôi cấm nàng uống nhiều ngay một lúc, nàng vẫn uống như thường, thách thức, khiêu khích, giễu cợt tôi bằng những câu hai nghĩa lẳng lơ hài hước, nhìn tôi bằng đôi mắt không đáy, đầy bóng tối như một đêm hè mà các vì sao nháy mắt thầm kín vài điều bí mật. Mây đưa cốc của nàng cho tôi:

– Anh uống thử xem, rượu không mạnh lắm!

Tôi muốn cầm lấy cái cốc, nhưng Mây không cho, bắt tôi ngửa mồm để nàng cho tôi uống, nhưng nàng dốc vội quá làm tôi sặc sụa cười:

– Vừa thôi Mây!

Mây đứng dậy, thân thể uyển chuyển như Vénus đang trườn người ra khỏi biển nước. Nàng giơ tay mời Du ra nhẩy. Tôi chợt nhớ. Đúng rồi, cô Ve Sầu đã trở lại để múa hát. Cũng như cô Ve Sầu, Mây để má sát vào má Du, ôm quấn quít lấy người anh ta, mắt lim dim như lắng nghe tất cả các cảm giác của hai thân thể trẻ đẹp đang tìm cách gặp nhau, lướt trên sàn gỗ, nhẹ nhàng từ cành này sang hoa khác, vì Du nhẩy rất giỏi, chả kém gì Mây. Họ say sưa đúng lúc đám đàn vĩ cầm cùng nổi lên phụ hoạ vang rền rung động như hàng ngàn ve sầu ca hát chỗ này chỗ khác trong các vòm cây vải, cây nhãn um tùm.

Hai chị em Lý và Vi tới, cùng vài người bạn. Vi cười:

– Sao anh Đởm tối nay lại cô đơn ngồi một mình?

Đởm kéo ngay Vi ra sàn nhẩy. Vi mỉm cười bí mật, ngoan ngoãn theo Đởm, như diễn lại một vở kịch đã diễn nhiều lần. Nàng nhẩy rất thong thả, rất tự nhiên, ôm lấy Đởm vì nhẩy phải ôm nhau cho chặt, làm anh cảm rõ thân thể Vi tròn như hạt mít, đôi đùi trơn xuốt sau cái quần lụa, chắc nịch, cái bụng thẳng băng, và cái mu êm êm cọ lên Đởm.

– Anh bao nhiêu tuổi, Vi hỏi.

– Chừng ba mươi.

– Có bồ chưa?

– Chưa! Có ai thèm yêu tôi đâu!

– Anh Đởm!

– Dạ!

– Tên anh lạ thực! Đởm!

– Đúng ra thì tôi là Đảm, như can đảm, đảm đang, đảm lực,v.v…, nhưng ở quê người ta gọi tôi là Đởm.

Vi cười ngặt nghẽo:

– Xin lỗi anh Đởm, từ giờ tôi lại phải gọi anh là Đảm. Vì Đởm làm tôi nghĩ tới đờm. Gớm!

– Tôi tầm thường, vô vị, Đởm hay Đờm, hay Đảm cũng vậy mà thôi.

– Anh có nhiều mặc cảm quá! Mây có vẻ thích anh đó!

– Nó là em họ tôi.

– Em thì em, nó cũng là một cô gái.

– Nhiều khi tôi tự an ủi như vậy. Vi nhẩy giỏi quá!

– Vi tức là tinh vi, tức là làm cái gì cũng tới độ thực tinh, thực vi.

– Ăn?

– Cả một nghệ thuật.

– Chơi?

– Nghề chơi cũng lắm công phu!

– Ái tình?

– Phải sửa soạn cho tới tuyệt diệu, để cùng nhau tới thiên đường… hay địa ngục!

– Không làm gì cả?

– Rất khó, như thiền, như hư vô, trống không.

– Đó là tôi có nghĩa không là ai cả, và là tất cả mọi người.

Vi vuốt tóc Đởm:

– Tội anh quá! Kìa Mây đang nhìn anh!

Đền Ngọc Sơn nghiêm trang tự ngắm bóng mình lộn ngược xuống đáy hồ. Một con cò đêm bay ngang qua mặt trăng rầm vằng vặc trên các ngọn cây.

*

*   *

Tôi ngước nhìn cặp Mây, Du. Ghen tuông nổi lên cuồn cuộn. Tôi thấy Mây ôm Du quá khít, má nàng sát vào má Du, và đôi môi nàng rất gần với môi Du, như sắp sửa hôn nhau. Tất cả ảo tưởng của tôi biến mất vì trong thâm tâm tôi cứ chắc chắn là Mây yêu tôi mãi mãi, từ cái ngày nàng sách giỏ giun chạy theo tôi đi câu cá. Sự thực hoàn toàn trái ngược. Tôi bàng hoàng công nhận rằng Mây đã trở thành một cô gái có quyền yêu một chàng trai như Du, đẹp và duyên dáng. Tôi đành ôm Vi chặt hơn, cảm thấy đôi vú tròn trĩnh rõ rệt trên ngực tôi, đôi đùi luôn giữ đùi tôi cọ sát vào tôi làm tôi cứng như cái dùi gỗ. Vi có vẻ thích thú vì đã tạo được những xúc cảm cho thân thể tôi, thân thể chúng tôi gần như đang ăn nằm với nhau. Tôi để môi tôi lên tai Vi, khẽ thè lưỡi đụng vào tai nàng. Nàng rùng mình. Tôi lướt môi trên má Vi, chậm như một con sên bò trên tầu lá chuối, cho đến khi môi tôi đụng trên mép Vi, gần như hôn nàng, không khác gì Mây và Du. Tôi mải mê đến nỗi không nghe thấy Mây gọi tôi, và chỉ giật mình khi Du vỗ nhẹ trên vai tôi cười:

– Vừa vừa thôi chứ Đởm! Mày muốn chúng ta đổi kỹ nữ?

Tôi buông Vi ra cho Du và Mây ôm chầm lấy tôi nói:

– Anh định bỏ rơi em? Quên lời mẹ dặn?

Cố nhiên là tôi quên lời cô dặn dò nhất là khi Mây ôm lấy tôi như ôm một người yêu. Và tôi chặc lưỡi quên luôn cả Du, để mặc anh nhẩy với Vi, tôi không giữ gìn cử chỉ nữa, để một nửa môi tôi chùm lên một nửa môi Mây, chúng tôi sắp không còn là anh em họ, chỉ lắng nghe hơi thở của nhau, cảm rõ hai đầu lưỡi chạm nhau, như hai con rắn đang đánh hơi nhau, và cảm rõ thân thể chúng tôi đang tìm kiếm nhau mãnh liệt, trả lời nhau mê man, quên bặt tất cả mọi người và mọi sự xung quanh.

Tôi còn nhớ khi về bàn, Du hỏi riêng tôi:

– Cô em họ của anh…

– Tên nó là Mây.

– Cô Mây có phải là em họ thực của anh không?

– Tại sao không?

– Em họ mà lại nhẩy như vậy hả?

– Thì như nó nhẩy với anh.

– Thôi, đừng giấu tôi nữa!

Du và tôi đụng ly, uống một hơi cạn hết.

Đêm hôm đó Mây say rượu, say nhạc, như một con ve sầu đã hát cả một ngày trời. Cố nhiên tôi say như điếu đổ, không biết đã làm sao lái được xe về nhà tôi, quên phứt đưa Mây về nhà nàng. Nàng không để ý là đi đâu, cửa vừa đóng thì nàng bắt đầu cởi quần áo, vắt gọn ghẽ lên thành ghế, vì nàng được giáo dục kỹ lưỡng.

– Nóng quá! Em muốn tắm một cái. Anh pha cho em một ly nước!

– Em muốn uống gì?

– Chanh đá với thực nhiều đá và một chút rượu Rhum.

– Uống rượu nhiều thì mẹ mắng!

Lúc đó tôi mới tỉnh người nhận rõ là Mây trần như nhộng, đôi mông nở nang, cái lưng thẳng, đôi đùi tròn trĩnh. Nàng biến vào phòng tắm, mở nước.

– Anh ơi! Vào chà xà bông lên lưng hộ em đi!

Tôi đưa nàng ly Rhum đá chanh, nàng ngửa đầu, đôi ngực còn bé nhỏ căng thẳng lên, uống một hơi hết. Tôi tự nhủ rằng tôi có cái may mắn được nhìn thân thể Mây hoàn toàn trần truồng lấm tấm các hạt nước, thân thể còn trẻ chưa có ai đã được nhìn thấy rõ ràng gần gụi như bây giờ, và tôi thò tay lấy miếng xà bông xoa đều đều nhẹ lên cái lưng xinh xẻo của Mây.

Tôi ngạc nhiên về sự bạo dạn của Mây. Nàng không ngần ngại bắt tôi bỏ quần áo, xoa xà bông lên khắp người tôi, cầm tôi trong tay một cách tự nhiên, như vuốt ve một trái chuối ngon lành. Những cảm giác kỳ diệu chiếm hết người tôi, cho tới những tế bào li ti nhất, đê mê vì tuổi trẻ của Mây, vì tình trạng đột ngột, vì không ngờ mà có. Số trời đã định, tôi muốn cưỡng lại cũng vô ích, lưỡi nàng tham lam, mồm nàng nong nóng và ân cần. Nàng ngước mắt muốn hỏi cái gì, nhưng mồm còn ngậm tôi, lúng búng không nói được. Một sau nàng mới nói được:

– Ngập ngừng nói nhưng không ngập ngừng làm.

Nàng nằm ngửa trên giường, chân hơi rạng, để tôi lấy khăn bông chùi cho khô người. Con dế nằm ẩn đâu đây lên tiếng kêu ri rỉ. Chúng tôi lắng nghe nó, và lắng nghe thân thể chúng tôi đang hòa vào nhau, không động đậy, nàng chỉ nhấc mình chừng hai phân để tôi vào nàng không hoàn toàn. Chúng tôi nằm như vậy rất lâu, mỉm cười nhìn nhau. Mây nói:

– Nếu mẹ thấy chúng mình nằm như thế này!

– Thì mẹ nói đừng có rời Mây một bước!

Mây quàng chân lên lưng tôi. Chúng tôi tiến từng ly một trên con đường dài của khoái cảm lần đầu tiên cho nhau. Nàng lặng lẽ đợi, rồi đếm từng cử động đều đều của tôi như một cô bé nhẩy lò cò đếm từng bước, cho đến khi kêu gần như hòa âm với tiếng dế nỉ non.

*

*   *

Vì vậy mà bây giờ tôi có tiệm bán Chạp phô ở Mỹ. Tối nay chúng tôi đi coi xi-nê-ma. Rạp hát bóng ở đường Broadway, New York. Mây ngồi cạnh tôi, tay để lên tay tôi, như mọi khi. ánh sáng êm dịu, không khí điều hòa man mát. Tiếng nói thì thầm. Màn ảnh vĩ đại, chờ đợi hình ảnh. Mọi người đều mặc quần áo dạ hội, trang sức lộng lẫy. Đêm đầu tiên chiếu phim "Không nói nữa". Một cô gái rất trẻ đi giữa Chuân và Khanh. Mây nói:

– Olivia Olivetti, nữ tài tử ý.

– Olivetti, máy điện tử và máy đánh chữ?

– Cô ta cùng tên, nhưng không dính dáng gì đến Olivetti.

– Đẹp ghê!

– Cô ta?

– Vâng! Bộ ngực lồ lộ, mát dịu, miệng chúm chím như hoa đào mới nở.

Mây véo mạnh vào cánh tay tôi làm tôi giật mình kêu. Một số người quay lại nhìn chúng tôi. Mây thản nhiên nói tiếp:

– Chuỗi kim cương cô ta đeo quanh cổ là kim cương thật. Và ngón tay cô đeo một cái nhẫn có hột kim cương mầu lam, lóng lánh tới mắt chúng mình. Anh thấy không?

– Sao Mây biết nhiều vậy?

– Thì đọc báo chứ sao!

– Phim nói tiếng Mỹ?

– Nếu nói tiếng Việt thì Mỹ không hiểu.

– Có thể làm phụ đề.

– Thì làm phụ đề! Rạp này tối tân lắm. Anh để cái máy nghe lên tai, ấn nút chọn một trong tám thứ tiếng, nên phim không có phụ đề gì cả. Màn ảnh vĩ đại, phim 70 ly, âm thanh nổi. Cái anh chàng Việt Nam đang lò dò đi là anh Đởm, anh ta không đóng trong phim, nhưng anh ta làm mẫu cho một nhân vật trong phim. Cái cô gái đi cạnh anh là cô Oanh, tác giả truyện phim.

Tôi nhìn Mây, thấy mắt nàng lóng lánh dưới ánh đèn, giống cô đào điên của một bản chèo cổ. Tôi nghi ngờ hỏi:

– Vậy Mây là ai?

– Thực ra tên em là Mây Thu, có thể là Mây, có thể là Thu. Mẹ em ngắm mây thu xây thành ở chân trời trong suốt thì sinh ra em. Trong họ có người tên là Thu, nên gọi em là Mây.

– Cái tên không giảng nghĩa được bản người mang tên đó.

– Anh hỏi lẩm cẩm quá. Vậy nên xem phim này, tên là "Không nói nữa".

Ánh sáng dịu xuống dần. Màn ảnh sáng lên. Phim bắt đầu như sau:

Một đại lộ rộng rãi, nhiều cây. Những căn nhà đồ sộ, cổ kính, bằng đá. Xe cộ đông đảo. Một gia đình ăn kem ở một tiệm cà phê. Một cô gái xem quần áo ở một cửa tiệm. Trời nắng đẹp. Vài người đàn ông xách cặp đi rảo bước. Một cái xe ngừng cạnh lề đường, một cô gái xuống xe. Một người đàn ông xuống theo – Olivia và Đởm.

Họ bấm chuông. Cái cửa gỗ lớn. Họ lên cầu thang đá hoa rộng, cao.

– Olivia dẫn tôi tới nhà xuất bản.

Ông Giám đốc gầy gò, khô như tờ giấy. Kính viễn thị dầy và tròn xoe như hai hòn bi, phản chiếu các cửa sổ rất cao.

– Olivia để tôi ngồi trong cái ghế bành bọc da. Ông Giám đốc đưa tôi cuốn sách mới in còn thơm mùi mực, mùi giấy.

Khuôn mặt Olivia trẻ và sáng sủa như cuốn sách mới in. Đôi mắt nàng nhìn Đởm, soi mói. Nàng ngồi lên thành ghế, mở nhanh những trang giấy. Nàng đọc một đoạn sách, giọng êm đềm, đầy mùi thơm của trái cây chín mùi.

Mây đan những ngón tay của nàng vào ngón tay tôi, khẽ hỏi:

– Thế nào? Phim hay không?

– Anh đang sống những sự việc trên màn ảnh. Anh có cảm tưởng đang là Đởm.

– Có lẽ thực! Đồng quê đẹp quá!

Các tia sáng mặt trời xiên ngang qua các ngọn cỏ đang rung rinh dưới gió chiều. Các thửa ruộng đầy nước kéo dài tới chân trời. Hoàng hôn rực rỡ đủ mầu. Một cậu bé con bước thong thả dọc con đường đất. Cậu ngồi xuống vệ cỏ nhìn về phía mặt trời lặn.

– Chiều chiều tôi thường ra ngồi ngắm hoàng hôn và nghe ếch nhái ca hát hỗn độn.

Mặt cậu bé đầy ánh vàng của mặt trời. Cậu gậm một nhánh cỏ. Một con ếch nhô mõm lên khỏi mặt nước, phùng cổ kêu. Mây vần vụ chuyển thành đủ hình thù. Bất thình lình ve kêu thực mạnh rung chuyển cả cái rạp hát bóng. Mây xiết chặt tay tôi, hoàn toàn để hết tâm hồn xúc động theo tình tiết trên màn ảnh.

*

*   *

Họ về tận làng Quang Tó xa xôi để quay phim đó, tại cái trại mênh mông đầy nhãn, vải. Con sông đục ngầu, cuồn cuộn chẩy dưới cái cầu tre mỏng mảnh. Cái chùa cổ lẫn sau những cây cổ thụ um tùm. Cây muỗm khổng lồ reo dưới gió rào rào.

Kim, một cô gái quê da bánh mật, tóc đen tuyền như cặp mắt của cô, tò mò nhìn Olivia tóc vàng mắt xanh da trắng như tuyết. Vài đứa trẻ chăn trâu xúm quanh cái máy quay phim, bàn cãi ầm ĩ.

Kim và Olivia chỉ biết mỉm cười nhìn nhau, vì không biết nói tiếng của nhau. Kim sờ cái váy trắng dài của Olivia, cái ô có đăng ten trắng, cái bàn tay mịn màng cũng trắng xoá. Olivia ngắm cái váy đụp vá chằng chịt, thực rộng của Kim, cái áo cánh nâu sẫm đã sờn nhiều chỗ cái yếm thắm căng trên đôi vú trẻ măng của Kim.

Họ hiểu nhau như sau.

– Chị quay phim gì đó, Kim hỏi, truyện ra sao? Chị từ đâu tới?

– Chúng tôi từ Ý tới, quay phim "Không nói nữa".

– Nước Ý ở đâu?

– Ở Âu Châu, cách đây chừng 10.000 cây số.

– Tại sao "Không nói nữa"?

– Một câu chuyện luôn luôn bị cắt đứt, không sao nói hết nỗi niềm. Như chúng ta, không biết nói gì, nhìn nhau mỉm cười. Một ngày ngày chị sẽ tới Roma, tôi sẽ dẫn chị đi mua quần áo ở phố Condotti, mua đồ trang sức ở phố Corso, ăn cà rem ở Via Veneto, và mọi người sẽ dừng lại để khen ngợi sắc đẹp của chị.

– Tôi có một cuộc sống bình thường, nhọc nhằn của một gái quê, thức khuya, dậy sớm, cho gà, cho lợn ăn, làm bếp, cắt cỏ, trồng lúa, gặt lúa. Nhưng tôi thường hát khi đồng có đầy thóc vàng, khi trăng tròn treo lơ lửng, hay khi trưa hè nóng, để ru em tôi ngủ trong cái võng. Chị có thể tới nghe chúng tôi hát trống quân, trai gái chọc ghẹo nhau qua các bài hát. Tôi có anh hôn phu, đẹp trai, biết làm thơ, biết ngâm thơ, anh đi xa, lên Hà Nội làm việc, và ngâm rằng "Vừng trăng ai xẻ làm đôi, Nửa soi gối chiếc nửa soi dặm trường". Hay thực hay!

– Anh ấy yêu chị nhiều lắm? Olivia hỏi. Anh làm tình có hay như làm thơ?

Olivia cúi mái tóc vàng đụng vào tóc đen tuyền của Kim, nàng mở to đôi mắt xanh dưới đôi lông mày vàng óng. Kim thẹn đỏ mặt tự nhìn bàn chân nàng đầy bùn:

– Trai gái chúng tôi dè dặt lắm. Cầm tay nhau đã là một cử chỉ táo bạo. Tôi và anh ấy chưa bao giờ dám hôn nhau!

– Vậy chị vẫn còn trinh? Olivia hỏi.

Kim càng thẹn hơn. Nàng ngạc nhiên trước sự mạnh dạn nói thẳng của cô gái có vẻ rất trong trắng. Nàng muốn được như Olivia, nói tất cả những cái gì mà nàng không dám nghĩ tới.

– Tôi sẽ còn trinh cho đến khi lấy chồng.

Nàng ngừng một chút, rồi nói tiếp:

– Cậu bé đóng trong phim của chị ở cạnh nhà tôi. Cậu cả ngày chỉ hý hoáy làm đủ mọi thí nghiệm khoa học. Tại sao lại có cậu bé đó trong phim của chị?

Olivia nhìn chân trời đỏ ối như một đám cháy vĩ đại, Kim đứng dựa lưng vào một gốc cây muỗm, cánh đồng quê bát ngát đầy các thửa ruộng nước:

– Chuyện gặp gỡ ngoài thời gian của hai nhân vật có số phận hoàn toàn khác nhau, đáng lẽ không bao giờ gặp nhau.

– Chúng tôi gặp nhau, để cưới nhau, thành vợ chồng.

*

*   *

Cậu bé vẫn ngồi trên lề cỏ, tay mân mê nhánh cỏ may, mắt bâng khuâng nhìn thẳng vào khoảng không theo con đường ngoằn nghèo chạy tuốt về phía tỉnh thành. Mặt trời nấp sau các đám mây, hội ánh sáng: là một màn kịch không lời, chỉ có nhạc phụ hoạ của lũ côn trùng, lũ ếch nhái, đàn ve bất diệt. Đoàn vũ sĩ sắp sửa giao chiến, nhưng vẫn đứng yên. Các quái vật sắp vồ nhau nhưng không động. Các cô gái ngồi đây đó đợi gió đưa tới người yêu. Tất cả đều như chờ đợi chưa làm gì đã biến đổi hình thù khác hẳn.

Từ phía xa, một cô gái, Olivia, đi thong thả trên con đường đất, như đếm từng bước, từng giây. Thân thể nàng nổi bật trên nền ánh sáng như một bức tượng khỏa thân, vì nhìn ngược ánh sáng người ta chỉ thấy thân thể nàng chứ không thấy chi tiết. Cậu bé vẫn ngồi yên nhìn vào khoảng không trước mắt, như đợi mơ ước thành sự thực, đợi mặt trời lặn hẳn để ngày mai sẽ lại ngồi đây.

Người ta nhìn rõ Olivia hơn. Tóc nàng vấn cao thành búi trên đỉnh đầu, mắt nhìn thẳng, miệng gần như mỉm cười. Nàng đi mềm mại, như một cái phim chạy chậm. ánh mặt trời mạ vàng trên thân thể nàng, làm tròn thêm đôi vú, sâu thêm cái rốn, phẳng hơn cái bụng trẻ măng, chắc nịch đôi đùi hoàn toàn. Nàng tiến đi trong khung cảnh này, không thực, kỳ dị, như đang đi tự nhiên trên một bãi biển nào đó.

– Tôi ngồi đợi như vậy rất lâu, đợi nàng tới, không chán, không nản, vì biết nàng sẽ tới.

Khanh nói với Oanh và Olivia trong khi nhìn cảnh này:

– Người thực ngồi đây, Olivia. Tác giả cũng ngồi đây, Oanh. Và trên màn ảnh người giả có vẻ sống lành mạnh hơn người thực.

Olivia hôn nhẹ cậu bé ngồi cạnh nàng:

– Kẹo ngon không em?

– Ngon lắm. Ở làng tôi chí có kẹo bột, kẹo vừng.

Chuân gạt đi:

– Vừa xem phim lại vừa nói chuyện thì xem làm sao được?

Cậu bé chú ý nhìn mình trên màn ảnh: Cậu bé từ từ quay đầu lướt mắt tìm kiếm trên cành nhãn, cành này rồi cành kia, cho đến khi thấy một con ve sầu to tướng có nhiều vòng vàng và đen bao quanh thân thể. Olivia đứng lại sau lưng cậu bé, nhìn cậu bé, và lần đầu tiên nàng khẽ mỉm cười.

– Con ve này khác hẳn con ve khác. Tôi chưa bao giờ thấy một con ve lạ lùng như vậy.

Ở cạnh cái đền vài con trâu nằm nhai lại cỏ, mắt lim dim. Mái đền rêu mục, cong vuốt lên trời. Cửa gỗ cũ bạc phau. Cái lá muỗm vẫn reo đều đều.

Cậu bé rón rén đứng dậy, đi về phía con ve, giơ tay, mở hai ngón, ngón trỏ và ngón cái, rồi bất chợt bắt được con ve.

Tôi ghé vào tai Mây, nói thực khẽ:

– Mây ơi!

– Dạ!

– Em đang nghĩ gì?

Chúng tôi phải thì thào hết sức, để khỏi phiền các khán giả.

– Em nghĩ tới anh Đởm kéo xe.

– Thì sao?

– Tội nghiệp anh. Anh không là người mà chỉ là một con trâu. Không biết tình yêu là gì, chỉ biết thủ dâm trong khi mơ tưởng cô chủ.

– Anh thực may mắn, còn có em ngồi bên cạnh.

Mây để tay lên đùi tôi, vuốt nhẹ một lúc rồi nói:

– Anh đang thèm muốn?

Nàng để cái áo khoác của nàng lên đùi tôi rồi luồn tay xuống vuốt tôi mạnh hơn. Từ lúc này trở đi nàng chăm chú nhìn màn ảnh, tay thì lôi ngược tôi ra khỏi quần, nắm tôi trong bàn tay nàng mà tôi biết rất mềm mại xinh xẻo. Rạp có nhiều bóng tối, không ai có thể biết chúng tôi đang làm gì, Mây thường có những ý kiến ngộ nghĩnh như vậy, khi chúng tôi lần đầu tắm chung với nhau.

Mây nhìn trên màn ảnh cái xe điện cũ kỹ đang xộc xệch chạy trên đường sắt. Các cửa kính đều mở toang đầy ánh đèn sáng. Cậu bé ngồi cạnh bà mẹ, tay cầm con ve sầu, vuốt nó rất dịu dàng, như muốn an ủi nó một đau khổ ấm ức.

Mây cũng vuốt lên vuốt xuống tôi như muốn truyền cho tôi sự ham sống của nàng, sống với nhiều tưởng tượng, với liều lĩnh không cần ngày mai. Nàng nói khẽ, gần như hé môi:

– Em che hết rồi, anh luồn tay vào em đi. Chả mấy khi tụi mình nghịch như thế này!

Tôi sờ nàng, qua đám lông quen thuộc, trên cái mu êm ái, vào cái khe ướt và trơn. Ngón tay tôi khéo léo hơn mọi khi, ra vào, quay tròn, ấn nhẹ, bóp vân vê, làm Mây khép đùi lại để trả lời.

Trong xe điện có nhiều hành khách mặt trơ như đá. Các bóng đèn vàng khè. Phía ngoài trời tối đen, vài điểm sáng của các làng xa xa.

Tôi đem con ve về tỉnh, trong xe điện nó đơn độc rên rỉ. Còn đâu những ngày ca hát, say nhựa cây? Nó không đập cánh nữa, chỉ khẽ rung cái bụng như muốn kêu vang nhưng không kêu nổi.

Người mẹ nhìn cậu bé, hôn lên mái tóc, khẽ cầm lấy con ve thả nó ra cửa sổ.

Con ve bay mất hút theo gió còn ấm của đêm tối.

Xe điện tiếp tục chạy về tỉnh Hà Nội đầy ánh sáng.

Hình ảnh đồng quê lại trở lại. Oanh đứng sững sau lưng cậu bé. Ánh chiều xiên ngang kéo dài bóng Olivia trên thảm cỏ xanh muốt xao động dưới gió nhẹ. Nàng hơi nhắm mắt vì chói ánh mặt trời.

Cậu bé quay lại, nhìn thấy Olivia, mỉm cười, nàng chạy về phía cậu bé, giơ tay ôm cậu ghì vào lòng rất âu yếm như lâu lắm mới gặp nhau. Má cậu bé áp lên ngực Olivia, người áp lên bụng nàng, lọt giữa đôi đùi che chở, êm, chắc.

Mây rướn người lên, lấy tay ấn tay tôi vào sâu và ép mạnh hơn. Một lúc sau nàng để đầu lên vai tôi, khoan khoái, vì chúng tôi đã sung sướng cùng một lúc.

*

*   *

Thế là quay xong cảnh đầu tiên. Chuân kêu:

– Cắt! Việc làm hôm nay xong rồi.

Olivia cầm tay cậu bé, cúi mình hỏi:

– Mệt không em?

Cậu bé nhìn thẳng vào mắt Olivia không trả lời. Nàng ôm vai cậu, hôn nhẹ:

– Em có bằng lòng không?

Cậu bé khẽ gật đầu cười. Hai người đi song song trên con đường đất, nàng vẫn trần truồng, cậu bé mặc toàn đồ vải trắng mới giặt, thân mật như hai người bạn cũ, không để ý tới ai chung quanh nữa. Olivia hỏi:

– Em có hiểu hết tiếng Anh?

– Có. Nhưng trong trường không có nhiều dịp nào để nói. Đây là lần đầu tôi nói với một người ngoại quốc. Cô có đôi mắt rất đẹp.

Olivia cười:

– Em nói như Jean Gabin "tu as de beaux yeux, tu sais".

Cảm ơn lời khen.

Nàng xoa bù tóc cậu bé:

– Em ở lại ăn cơm tối với chúng tôi?

– Cảm ơn không. Tối nay có hội và hát trống quân ở trong làng. Cô muốn đi với tôi?

Nàng kêu lên:

– Kim đã nói, nhưng tôi không hiểu hết.

– Tôi sợ cô sẽ chán vì không hiểu lời các bản hát, bản kịch, nhưng có múa sư tử, đèn lồng, đèn trống quân. Mỗi năm, mùa thu, rầm tháng 8, là tết Trung thu, tức là đêm nay, trăng tròn, thưởng trăng, ăn bánh, uống trà. Vui lắm!

Olivia vui vẻ:

– Tôi sẽ trang điểm cho đẹp để đi cùng em.

Cậu bé lại gật đầu không trả lời.

Oanh không ngừng quan sát cậu bé và Olivia. Truyện phim của nàng được thể hiện, bắt đầu sống. Đây có cậu bé, có hình nộm, có cô gái, có lẽ tình yêu. Rồi sẽ có người đóng vai Đởm, Mây, Loan… Ngay cả các lời nói bị cắt đứt, ngập ngừng, không đầu đuôi, không thứ tự thời gian và lý lẽ, cũng có thể diễn tả một cái gì ngoài tiếng nói, ngoài hình ảnh. Sẽ có người hiểu?

Trăng lên, trời trong, có vài sợi mây nằm vắt ngang. Tối nay trăng sẽ rất đẹp.

 

 

[HẾT]

 

 

.

bài đã đăng của Tường Hùng