(gửi T.Vi – 21/5/2018)
Mặt trước nhà, xanh
nhạt, xám
dần lên trước mắt
như một bức tường băng
và tiếng hú xa,
đơn độc
từ một con cú
dạt về.
Nàng khép hờ mắt.
Trong bóng tối
ẩm ướt của khu vườn
hoa đong đưa
qua lại
tựa những quả bóng nhỏ.
Những cây yên ắng,
gốc vùi trong mây
đầy lá
dường như lạc trong giấc ngủ.
Tối đã trễ.
Nàng nằm trên cỏ,
thở đều
thấy thoải mái,
đoán hờ lúc chung cùng
sẽ như vầy.
Ánh trăng
rụng trên da.
Một làn gió
chảy vòng cổ tay.
Nàng lạc lõng.
Nàng run lạnh,
biết rằng chẳng bao lâu
ngày sẽ đến
rửa sạch vết sạm trắng
trên trăng,
rằng nàng sẽ bước
trong nắng sáng
không hình tướng
như bất kỳ ai khác.
* vi lãng dịch từ “Moontan” của Mark Strand, 1968