“Những giây phút buồn chán trong đời sống đi vào thế giới siêu thực”
Genesis Belanger sinh năm 1978 tại Hoa Kỳ, hiện sống và làm việc tại Brooklyn, New York.
Qua các tác phẩm trong triển …
Tôi không rõ một mảnh da đã bị cắt và cào nát lúc nào khi cảm thấy rát xốn xang và ngứa. Máu đã ngừng chảy nhưng huyết tương tươm ra từ vết cắt và chỗ da rách vỡ. Ngày hôm nay vẫn tiếp tục nóng bức như đã hai tuần nay.
your mind was never going to change was it?
I can see the marks of your maker sewn
between the sinews of your muscles.
có lẽ em không bao giờ đổi ý phải vậy không
anh có thể thấy các nếp hằn của tạo hoá khâu
Trong lúc điều đình với chính quyền[ Ngô Đình Diệm], Nhất Linh chỉ chấp nhận rời khỏi tòa Đại sứ Trung Hoa Dân Quốc nếu có lời cam kết không bắt giữ ông và người bạn của ông là Trương Bảo Sơn. Chính quyền Ngô Đình Diệm đã giữ lời hứa này, nhưng chỉ giữ một nửa: ông Trương Bảo Sơn bị bắt giam vào ngày 12/12/60 đúng một tháng sau ngày xẩy ra cuộc binh biến 11/11/60.
note 6
Kỷ niệm nào anh chị nhớ nhất trong đời?
Trong lớp học tiếng Anh của trại tị nạn, thầy giáo ra câu hỏi, mọi người đưa tay lên, anh Kmah người Êđê kể rằng ngày …
Có mấy cái xác trông rất trẻ bị thép từ mìn Claymore cắt nát mặt, toác ngực. Tôi trông thấy hốc mắt của họ đầy kiến lửa. Những con kiến đồng bò rất chậm vì bụng căng máu. Tôi trông thấy một xác chết miệng há hốc như một con cá đang thoi thóp cố hớp những ngụm không khí cuối cùng. Tôi trông thấy trên lưng vài lính trẻ có những chiếc xẻng nhỏ như những chiếc xẻng thời thơ ấu mẹ tôi mua cho tôi để xúc cát làm bánh cùng lũ trẻ con gái.
Bầy Chim Di Trú gồm bảy bài thơ dài kết hợp lại trong chủ đề chống chiến tranh. chống thù hận, chống cái ác đang liên kết với nhau thành một thế lực đe dọa nhân loại. Điều nối kết bảy bài thơ là hình ảnh và tiếng nói của một con người đi băng qua mặt đất, mang trong tâm tư những hồi ức về một quá khứ êm đềm, và nhờ ánh sáng của hồi ức đó soi đường cho những ước vọng, phương hướng, và hành động. Bảy bài thơ đi chung với nhau tạo thành một trường ca theo kiến trúc riêng của nhà thơ, trong đó các bài hỗ tương nhau về mặt ý nghĩa, hoặc khai triển trên nền suy tưởng, hình ảnh và vọng âm của những bài đi trước
Đứng trên cái gác xép tối đèn nhìn hướng ra ban công, ván sàn từ lúc nào đã bấp bênh, mỏng manh tới mức chỉ một cú dẫm chân quá mạnh là bụi bặm, bụi gỗ rụng như mưa, nơi đây là phòng thờ gia tiên của gia đình tôi những ngày bà nội còn sống, ngày bà mất, bàn thờ chuyển xuống dưới, cái giường của bà đem vứt, cỗ bàn thờ thay thế vào chỗ trống.
Thế nên anh đã có thể hiểu tại sao trong những tác phẩm của em, em né tối đa những chuyện nhuốm màu sắc sexuel, chuyện làm tình, chuyện thầm kín phòng the. Thiệt ra thì em cũng chẳng tử tế, đức hạnh gì đâu. Chẳng qua em đã nghe lời khuyên của nhiều người đi trước lẫn đi sau: Không nên viết về những gì mình chẳng rành rẽ, chuyên môn.
Những con cừu béo ụ, lông dày quắn bện từng lọn, kết thành mảng trông chúng cứ như cục bông gòn trùng trục. Suốt ngày cặm cụi quanh bãi chăn thả gặm cỏ, cả đàn có đến vài trăm con nhưng răm rắp tuân theo sự điều khiển của mấy con chó…
Anh chàng Tử thần mân mê lưỡi hái nằm gọn trong lòng bàn tay. Từ lúc lão Tử thần bị đọa lên cung trăng chặt cây quế mà chặt mãi không xong–chặt tới đâu, cây …
Tại sao nhiều ma thế? Mô thức trong các truyện ma của anh thường khởi đầu trong bối cảnh hiện thực, rồi bẻ hướng vào không khí siêu thực. Có vẻ như anh dùng ma để thoát khỏi ràng buộc của những quy ước trong đời sống, và cả trong chuyện viết–như một lối thoát?
Thể chất xuống dốc theo tinh thần, luôn uể oải, nhọc nhằn, không thể viết tiếp những truyện dang dở theo kế hoạch, tôi không biết phải làm gì ngoài việc quanh quẩn trong nhà, …
[Trong những truyện của Trấn C. Trí,] ám ảnh về sinh-tử mãnh liệt đến nỗi người đã chết vẫn cứ kề cận và trò chuyện, kẻ còn sống đếm ngược để chờ giờ lâm tử. Thậm chí cái số điện thoại đã quá vãng vẫn reo trong cuộc gọi đường dài … Họ … nằm yên đâu đó dưới huyệt mộ trả lời interview theo vận hành của con cơ trên bảng cầu cơ, hoặc hiện hình trong bức ảnh cũ, hoặc từ ngoài mưa bước vào …
Bất chấp cái tình đời nhàn nhạt, cái cảnh đời mài mại, dưới ngòi bút của ông, mỗi mảnh vỡ ra đều có nhịp đập hoan lạc riêng trong chính cái thân phận tan nát của nó.
Đôi lúc muốn một người đẹp để ý tới mình
không gì nhanh hơn là vào trang cô ấy
comment dưới tấm ảnh đại diện:
(thơ dở nhạt nhẽo, ảnh xấu tệ mà còn tỏ ra nguy hiểm)
tôi vẽ một chuyện khoa học giả tưởng với 4 tờ giấy viết thư cho con gái tôi. Trang thứ nhất tôi vẽ con gái tôi được một bà tiên hóa phép cho bé tí bằng một hạt đậu. Trang thứ hai, cô bé cầm walkie talkie (máy bộ đàm) gọi mấy con ong vò vẽ đến thả phấn đực trên bông hoa bí cái. Trang thứ ba, hoa bí thụ phấn nở ra hoa vàng rất đẹp. Trang thứ tư, cô bé rất vui được ngồi trên quả bí đao vừa được Thượng Đế cho kết trái. Đó là một sự kết hợp đẹp đẽ của con ong vò vẽ và hoa bí vàng.
narrates the taste of poetry to your mouth
as it also unveils the flavor seeping
in some once-upon-a-time hyphens
and meta-truths breaking the fourth wall,
Thuật lại với cái miệng vị của thi ca
cùng lúc vén màn hương vị thấm
vào vài dấu gạch nối ngày-xửa-ngày-xưa
và siêu-chân-lý phá vỡ bức tường tưởng tượng thứ tư,
Phần lớn những bài phê bình vinh thăng Nguyễn Viện đều cho ông là nhà văn hậu hiện đại. Mà thực chất tư tưởng của ông chỉ là bạo hành và hạ nhục người phụ nữ. Sự hạ nhục người phụ nữ không mới mà cũng không hậu hiện đại. Nó cũ như trái đất, như Thánh kinh.
“Hello!” Vẫn từ ống nghe điện thoại vọng ra. Rõ ràng giọng đàn bà. Run, khàn và đặm nỗi buồn. Nghe xa xăm như vọng về từ một nơi chốn thâm u nào, “Ai đấy? Ông nhà tôi đâu rồi?”
… tôi không thể không suy nghĩ về người đàn bà trong văn Nguyễn Viện. Hình như các nhân vật nữ – được Đặng Thơ Thơ dẫn chứng – bước vào văn chương từ ‘thế giới ảo’ của nhà văn mà không đi qua một cửa ngõ nào của thực tại.
Sáng ra khi thức dậy tôi thấy các cửa sổ đóng kín. Trời không có một chút gió. Tôi ngạc nhiên, không nghĩ là trí nhớ kém thế. Đêm thứ hai trước khi đi ngủ, tôi cẩn thận mở hết các cửa, và nhìn trước nhìn sau thật kỹ, ghi nhớ ngoài vườn những cây bưởi và khế…
bài thơ kết thúc với một dòng từ Rimbaud
thỏa hiệp vụ giết người
theo bảng chữ cái
ánh sao trên chuyến xe buýt
à mi đang chờ ảo giác từ giấc mơ:
công nghệ trí tuệ nhân tạo AI
ra tay cứu chuộc trí nhớ hữu cơ bầm dập
Người đàn bà nhỏ này, mai kia trưởng thành, không như bà và mẹ, và cả con chó cái – vốn vô niệm về nữ quyền, hành động theo bản năng – liệu nàng sẽ chấp nhận quan điểm bươn chải-quán xuyến-phục tùng-làm công cụ giải trí tình dục nơi người phụ nữ là thuộc tính bất khả vãn hồi trong ý thức sống của người đàn ông. Và, giương oai diễu võ-ăn chơi nhậu nhẹt-dâm tà nơi người đàn ông là thuộc tính bất khả vãn hồi trong ý thức sống của người đàn bà. Phải chăng hai số phận đã được mặc định?
Ở hắn toát ra cái mùi Có Thể Tin Tưởng Được, nhưng ngay lúc này đây, má ngập ngợp mùi bia rượu. Má cố giãy giụa dưới cánh tay hắn. Bóng tối đặc lềnh dù trời sáng trưng. Cánh tay hắn nặng hơn toàn thân má. Nó là khối quyền lực. Hắn nhấc bổng người má, tấn mạnh vào tường, tạo tiếng to đùng. Má ngất nửa thân dưới.
Trong thành phố, mà nay không còn nữa, có một cửa hiệu giày, nơi duy nhất bán giày Bata. Khi bạn đứng đó trên hè phố nhìn qua một lần gương bạn có thể nhìn thấy những chiếc giày đủ màu sắc, trắng, xanh, đen, và bạn đứng đó, tự chọn cho mình một đôi, nhưng bạn không bao giờ mua được, giày Bata là mơ ước của tuổi thơ của bạn, một lần nọ bạn đập vỡ tấm kính, nhảy vào bên trong, ăn cắp đúng một đôi giày vừa vặn chân mình
Có lần, khi tôi sắp phải khóc vì tiếng đàn rầu rĩ, thê lương. Ngước đôi mắt ngây thơ tôi hỏi: “Có khi nào Ông tính ca cho Bé nghe, những lời vui vui hơn chút xíu không?” Ông chỉ cười, môi cười móm mém. Tôi chẳng hiểu ý nghĩa gì, qua nụ cười bí mật của Ông.
Bình Luận mới