Triển lãm Joan Brown (1938-1990) tại Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Đương Đại Hạt Orange OCMA, từ 26 tháng 1 – 2 tháng 6, 2024.
Hình ảnh: Yubo Dong- Ofstudio
Với hơn 40 tác phẩm hội hoạ …
thương người gái nhỏ hậu phương
bờ sông chết đuối chiến trường thối lui
toàn dân tiêu thổ lui cui
ngọn cờ trở gió biết chui chỗ nào
ngực đêm rúc gọi âm hồn
rung cuồng sóng máu càn khôn giật mình
mộ đời trào gió vô minh
dạ thưa: tiền kiếp khởi sinh bao giờ?
Phân tích theo Ký Hiệu Học (Semiotics), mặt ngoài của ngôn ngữ mô tả một buổi họp mặt ăn dê nướng. Khách bàn luận nhiều chuyện …. Có người bàn về nghệ thuật. Có người kể cổ tích. Có người nói về đời sống bận rộn. Có người đói bụng, chờ không nổi, lớn tiếng hỏi chừng nào mới ăn tối? Đó là bài thơ đại diện ( signified). Còn bài thơ được đại diện (signifier) như thế nào?
Sáng nay ở Hà Nội, Bộ Văn hóa và Mr. Thời Vụ đã chủ trì cuộc họp báo giới thiệu bộ hài cốt hóa thạch tìm thấy ở Phú Thọ được cho là của Hùng Vương thứ 18, cùng với một vài di vật khác chôn chung trong hang đá vôi, gồm đầu voi chín ngà và chân gà chín cựa, đây là hai trong số những lễ vật xin cưới Mỵ nương Ngọc Hoa của Sơn Tinh.
Việc công bố kết quả khai quật này làm hồi sinh niềm tự hào dân tộc vốn đã tan rữa trong đầm lầy kiệt quệ của nền kinh tế vá víu định hướng xã hội chủ nghĩa.
(Thầy) Tỳ kheo về sau chái núi tìm một chỗ ngồi vạn năm
cố thoát ra khỏi ám ảnh giấc mơ tiền kiếp trong tầm tã tâm linh
giữa những nấm hoang tiềm ẩn trong hư giác
vào ngày kỷ niệm năm năm đi làm
tôi viết một bài thơ tình
vào ngày lễ tình nhân
tôi viết bài thơ ngợi ca lao động
Yêu một người đàn bà bốn mươi trở lên một người đàn ông già thấy mình còn rất trẻ
ngày cũng soi gương năm bảy bận
cũng lấn bấn vào ra
trái tim không chịu ở yên một chỗ
vinh danh
đãi tôm hùm
với rượu mạnh,
tôi chẳng bao giờ để ý đến những con mắt
Cơn giận của Bà già chuyển hết vào cái lồng bàn rồi chuyển sang tôi.
Bà già phang vỡ nát cả cái lồng bàn bằng nhựa vào lưng tôi.
Cái lồng bàn cũ màu đỏ nhạt vỡ nát…
TÔI KHÔNG VÀNG, KHÔNG ĐỎ.
Và tôi thấy mình là một thằng Bờm, đứa con hoang của nhân dân, mạnh mẽ và mong manh. Tôi cũng thấy mình là đứa con vô thừa nhận của Phú …
“Kẻ thù vô hình mặc áo giáp” vừa là hồn ma của những ẩn dụ đã chết qua tiến trình lịch sử của một ngôn ngữ, vừa là yếu tố có thể hồi sinh ngôn ngữ. Vì vậy, câu hỏi của Jane Miller là xúc tác, là sáng thế, và người đọc chỉ có thể giác ngộ nếu chấp nhận ngôn ngữ là một khái niệm diệu ảo và bất trắc …
Họ giam tôi vào một căn phòng màu trắng. Tôi bị trói vào một cái ghế giữa phòng. Phòng có nhiều cửa sổ. Những ngày ấy tôi thích nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời lúc …
Nói/viết về Thành Tôn, có rất nhiều điều để viết, và nói.
Là, nói về một người làm thơ, từ đầu thập niên 60 thế kỷ trước, đã có tác phẩm, xuất hiện trên các tuần báo, tập san văn chương tại Miền Nam, như Văn, Bách Khoa, Khởi Hành; đã tự xuất bản một tập thơ [1969], tựa sách là Thắp Tình. Là, về một người đã tuân thủ đúng “luật chơi” vào dòng thời cuộc; học hành, đi làm giáo sư, vào quân trường Thủ Đức, đi tù cải tạo, đi vào xứ Mỹ bằng con đường H.O.
Hai bàn chân của bà ngoại Antoinette thống trị căn phòng. Chúng nằm đó im lìm như hai con thú canh chừng, hiếm khi nhúc nhích bên trong đôi giầy bốt màu đen, luôn luôn sẵn sàng bung ra hành động; hai bàn chân bầm giập bởi những năm tháng vất vả ngoài đồng…
Như thường lệ, lưỡi luôn tận tụy với bất kỳ những gì không là nó. (Lưỡi chỉ phản bội lưỡi mà thôi!). Không sao. Hiện tượng tận tụy nào đó của kẻ bản chất không trung thành rất cần cho các thi sĩ. Lưỡi là gì? Lưỡi, thực ra, là cái bút của thân thể lên trang đời. Bút và các phương tiện tương tự trước và sau nó – từ cây que, lông ngỗng đến mouse – xét cho cùng là các biến thể lưỡi.
Ở gallery của Lý Hoàng Hoa, tôi gặp Thời Vụ trong tư cách của người cắt băng khai mạc cuộc triển lãm đồ họa tranh cổ động thời kỳ trước 1954.
Tôi nói …
Cái mũi cao quý không mọc trên khuôn mặt người
Mà mọc trên thượng tầng không khí
Thở ra những làn hơi thanh sạch nhẹ nhàng
Những suy nghĩ quái gở của nàng
không cứu chuộc được buổi chiều buồn tẻ của tôi
nên như bà Dalloway, tôi mua tặng nàng bộ đồ phi hành gia
con chó đực đi quanh hàng rào vào chiều xẩm tối
sương mờ mờ và gió lạnh căm khiến ta muốn khóc
cơn giận thượng đế kéo dài
lúc ngôn ngữ quậy phá không ngừng, tôi bỏ mặc căn phòng
ra ngoài thành phố, tôi bỏ thành phố
đi về trước mặt, rồi tôi bỏ
buổi chiều thành buổi tối, và con đường ngắn nhất
Một ngày cuối tháng 9, 2018 vừa qua, các con người của những "Mùa thu Paris" và "Mùa thu Cali" đã gặp gỡ nhau một cách tình cờ trong một tao ngộ rất thu, rất …
Tôi vẫn nghĩ trong cuộc sống những điều cần nói, phải được nói ra; nếu ta cất giấu chúng trong trí nhớ chúng sẽ thấm vào tâm tư, lâu ngày đọng lại thành một cục bướu độc.
Bao nhiêu năm tháng, tôi chờ mãi cái ngày cha tôi mắng tôi một lời để tôi nhẹ lòng.
Khi cặp sinh đôi hãy còn bé tẹo và khi Michela làm mấy trò ngốc nghếch như tự gieo mình xuống cầu thang trong cái xe tập đi của nó, hoặc nhét hạt đậu bo (petit pois) vô mũi đến phải đi cấp cứu để người ta dùng kẹp đặc biệt gắp ra, thì bố của hai đứa bé quay sang Mattia, đứa đầu tiên chui ra khỏi bụng mẹ…
Trang giấy của Nhà thơ Tự-ăn-tóc trở mình, bắt đầu lại muốn cong cong. Chúng nói với nhau lần thứ 101, tất nhiên bằng ngôn ngữ của giấy (đừng nhầm với ngôn ngữ trên giấy!): “Thiệt không gì ngán bằng việc phục vụ các tay chủ đã hiền lành lại chậm lụt.” Ngón tay út nhà thơ bèn buông các sợi tóc và khỏa thân trong không trung…
em thắp lên ngọn lửa nấu chín mùa Thu
bày biện buổi ăn với người đi vắng
ngoài ô cửa những hàng cây kí họa cuộc quang hợp
mùa huy hoàng của ảo ảnh vĩnh cửu.
mắt khép hờ chăng riêng chung hơi thở
hồn bay bổng tràn lửa khuya cháy tàn trò ngu dại
thiên niên kỷ cũ mèm sao cứ phải khát thèm xiềng xích chung thân
với khái niệm nhập nhằng em luôn trong ta
những hột cát nhiều hơn
đi một ngày không lấm chân
tối về hai bàn chân phủi với nhau rồi ngủ
cũng khó nhọc nuôi nổi những củ mì hột lúa
Bình Luận mới