Tam Đảo 04-14-2024
(Đinh Từ Bích Thúy chế biến từ ảnh chụp Noguchi Garden, Pacific Arts Plaza, Costa Mesa, California)
Lịch Trình Trong Tuần
“Ai Vượt Cạn, Ai Trầm Mình Giữa Quen và Lạ”– nhận định/tiểu …
Mái nhọn trên đỉnh dốc. Căn nhà, đúng hơn, một lâu đài nho nhỏ. Lối kiến trúc Tây Ban Nha cho nó một sức ấm, thân mật, thu vén, làm cân bằng bầu khí dầy lạnh lẽo của cả vùng. Sơn màu lá sen. Như bệt phấn giữa mặt người. Nó độc chiếm trọn một diện tích bao la nhìn từ dưới lên chẳng khác gì một chiếc ao nước đã cạn và cây non thay cho rêu đang chia nhau rất công bằng chu vi hình thoi. Phong cảnh thật quý phái và vô cùng quyến rũ.
Từ tháng hai, bọn sinh viên da vàng đã bắt đầu rục rịch. Mỗi tối, tin chiến sự từ bên nhà được hai đài truyền hình chính tường thuật càng lúc càng sôi động. Triệt thoái cao nguyên. Dân chúng từ miền ngoài xô nhau tản giạt về Đà nẵng, Nha trang. Tin Mỹ việt nam hoá toàn bộ chiến cuộc, không tiếp tế đạn dược.
Thỉnh thoảng, những lúc rảnh rang, tôi vẫn có ý thêu dệt một câu chuyện nào đó để kể cho Lin nghe khi cô trở về. Chuyện ấy dứt khoát phải thật dài, dài và có thể làm cho Lin thích thú đến nỗi quên rằng nó đã làm cháy hết những que diêm trên trần gian, để thắp sáng những đêm thâu của chúng tôi.
Chiến tranh chấm dứt không phải cách anh mong muốn; các kế hoạch đời anh đều đổ vỡ, ngoại trừ việc lập gia đình. Với hai bàn tay trắng.
Anh trở nên ít nói.
Anh ít ra khỏi nhà.
Anh hút thuốc tay ám khói.
Mang mặt chứng nhân trong giấc ngủ
mặt đối lửa, và nước mắt khô
những mảng nắng trơ trẽn
không một, hay dấu hỏi chấm câu
gió trở mùa ớn vết chấn-thương-sau
nguyền phế đó làm sao mà cầm bút
kẻ ngã xuống có viết sử bao giờ!?
Thằng bạc tóc ôm thằng trơ nếu
xưng tau gọi mày: vớt vát trẻ trung!
Chốn nơi này tau gặp lại tụi bây
sông chưa về với biển
gió tạt qua hồn
những đọt sóng chao nghiêng!
tham luận Phùng Nguyễn
Đêm Las Vegas:
Las Vegas. Đêm. Nhà hàng Jasmine. Vũ điệu của nước. Hoàng Đình Bình, Thận Nhiên, Hoàng Ngọc-Tuấn. Chỉ còn thiếu Cirque du Soleil. Nhưng …
Tôi thật là con cháu của người tí hon. Tôi từng sống ở một trại toàn phụ nữ nơi trẻ con đứa nào cũng nhảy múa. Chung quanh trại là những đồi có những người khổng lồ sinh sống: con yêu tinh với cái quai hàm lồi, con yêu tinh với mái tóc bốc cháy, con yêu tinh màu xanh, con yêu tinh với cái mũi hình cà tím, con yêu tinh với cái mũi hình cà rốt, con yêu tinh với cái mũi hình củ cải.
tôi biết bắn súng M16 trước khi mất trinh
năm 19 tuổi
tôi biết bắn cả M60, M72, M79
tôi biết thêm súng cối, mìn, lưỡi lê, lựu đạn
biết hết
18, 19, 20
súng là vợ đạn là con
Người xuất gia thả hồn trôi xa về bình minh Việt Nam. Khi bình minh Việt Nam tới, người người từ Ải Nam Quan cho tới Mũi Cà Mâu đều tỉnh giấc cùng một lúc; người người vỗ trán đấm ngực ăn năn; người người nhận ra chân lý Việt Nam bị màng nhện bám che phủ mờ: “Từ trong bụng Mẹ Âu Cơ, chúng mình là những anh chị em ruột thịt, thân thiết của nhau”.
Lời độc thoại của một người lính Hànội: Những Ống Dẫn Máu. Tất cả bắt đầu bằng lời thề là có những ống dẫn máu từ tử cung của những người mẹ Việt Nam tới những chiến trường mà những mưu kế chiến trường thì kéo dài bất tận và ác độc
Hồn lạnh quanh xác người tê dại
Màu xanh ngày xưa mà nay xé đau quằn quại
Xanh mãi xanh xanh biệt tuổi thơ tôi
Quấn vào tim khắc vào trí một phần đời
chiến tranh việt nam coi như chấm
dứt, tính đến nay đã ba mươi
hai năm, lá cờ mặt trận giải
phóng miền nam giương trong các cuộc
xuống đường, tuần hành nhằm phản đối
cuộc chiến đó, giờ đây được thay
bằng lá cờ của iraq, hàng
những con quái vật ăn thịt người đang thay tính năng hành động
chúng bắt đầu nhai bằng lưỡi thay cho hàm răng
chúng nghiền thức ăn bằng những câu kinh sám hối
chúng bắt đầu săn mồi
“Ai mà biết!” Câu trả lời trụi lủi những ngôn từ của mẹ khiến chàng nghĩ bà giận dỗi vì những câu hỏi trẻ con của mình. You always think that I’m a kid! Lúc nào mẹ cũng nghĩ con là đứa con nít. Ðồng ý là lúc mẹ gom góp tiền bạc cho con đi vượt biên mười mấy năm về trước, thì con chỉ là một thằng bé không biết gì, ngoài cái địa chỉ của nhà ở Việt Nam để báo tin đã đến nơi đến chốn. Bây giờ khác rồi. Con cũng đã có girl friend, ấy quên, bạn gái rồi chứ bộ.
những sợi chỉ họ đang dùng
có vẻ phải to như những sợi
thừng trên tàu, như dây cáp
trên một cần trục, nhưng họ vẫn
cứ cúi xuống, nhe răng
Thôi không nói nữa dù lời vẫn trào khỏi
cuống họng
Không đi nữa dù chân đang bước
con đường không dẫn về
nơi an nghỉ
của chữ nghĩa
thành phố mơ một ngày chỉ lá xanh rơi
không còn rơi những bé em đỏ hỏn
rơi xuống những ngón tay ngoi lên bên mép tã
rơi xuống giọt nước mắt ghim vào người lớn
đang nằm ngửa trên giường
the horrors of jumping
out of the burning
flames
not too long ago
flames burnt clothes off
my sister
Đêm qua tôi nằm mơ phải hoạt động gián điệp, loại gián điệp hai mang, quê tôi gọi gián điệp nhị trùng. Vì vô tình bị kẹt trong cuộc vây ráp nên phải hoạt động, không vì tiền. Tôi còn nhớ rõ mật khẩu, biết cắt đuôi, đặt máy nghe trộm, bí mật đánh điện tín…
Mấy năm đủ quen mùi lính thủy
mùi bùn non, cây đước cây tràm…
Mấy năm xuôi ngược vùng Ông Đốc
căn cứ buồn hiu giữa Nam Căn.
– Lý lịch thơ tôi: Tốt, nhìn chung
Chưa hề bài thơ nào lãnh trát tòa phạt vạ bút, phạt tù, phạt tiền
(Bị vợ con, người thân kêu nhiều, nhưng đấy chuyện gia đình nội bộ
Cũng chưa hẳn, đấy liên đới vấn đề “nghệ thuật vị vợ con hay vị cái chi chi”
Được biết lịch sử văn học của địa danh Phương Bối Am – Bảo Lộc gắn liền với người an trú trong quá khứ, thiền sư – nghệ sĩ Thích Nhất Hạnh và người an trú trong hiện tại, thi sĩ Nguyễn Đức Sơn. Vì ngày nay có nhiều kẻ hậu bối chưa từng biết qua, xin ông kể lại mối nhân duyên ấy cũng như mối liên hệ lúc này giữa ông và Sư Ông Làng Mai.
”Đây là những trang thơ được sưu tập từ một thời kỳ đen tối của quê hương, khởi điểm bằng lệnh tổng động viên và chấm dứt bằng ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Hy vọng tập sách này là một nguồn tài liệu giúp cho những nhà phê bình văn học, những người nghiên cứu văn học sử, và những ai chưa có dịp tiếp cận với nền văn chương Miền Nam trong thời chiến tranh để họ có cái nhìn rõ và đúng đắn hơn về một dòng văn chương tình tự, rất là tự do, khai phóng, sáng tạo và nhân bản”.
Chiến tranh làm xáo trộn nếp suy nghĩ thời trẻ; nhưng biến cố 30 tháng tư và chính hoà bình mới làm đảo lộn mọi giá trị Bố Mẹ, các thầy cô và chính tôi khổ công gầy dựng cho chính mình từ thuở nhỏ. Tôi tìm ra một loạt những định nghĩa mới; ví dụ: “lương thiện là làm cho người ta tin rằng mình lương thiện.” Đời sống đầy ắp bọn giả hình.
Ðây là một cuốn phim mà Coppola tuyên bố một cách ngạo nghễ “không phải là về Việt Nam — nó là Việt Nam.” Phim này, như vậy, thực ra là về một bầy những tên da trắng, kể cả Coppola, lội sâu vào quả tim đen tối của chính bọn họ. Chắc chắn nó không phải là về Việt Nam. Tôi cũng không dám chắc nó là một phim chiến tranh Việt Nam.
Bình Luận mới