Triển lãm Joan Brown (1938-1990) tại Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Đương Đại Hạt Orange OCMA, từ 26 tháng 1 – 2 tháng 6, 2024.
Hình ảnh: Yubo Dong- Ofstudio
Với hơn 40 tác phẩm hội hoạ …
Cô bé của tôi mặc bộ đồ ngủ hai mác hai chín
Bán đại trà hạ giá buổi đông tàn
Nhưng không phải là hai mác hai chín đỏ
Hai mác hai chín đen, hai mác hai chín hồng
em bé nhỏ như một niềm mơ ước
lòng có dạt dào như sóng ngũ đại hồ
tuyết moskva có lạnh bằng tuyết toronto
người miền bắc yêu
có giống người miền nam không nhỉ
Và khi thiếu không khí
Chúng ta đâu cần họa sĩ
Mà chỉ tự mình nhìn thật kỹ
Một tấm hình
Bố lý luận: Chiến tranh là kết hợp giữa hai từ giao tranh và chiến đấu. Khi hai hoặc nhiều phe bất đồng ý kiến, họ giải quyết đối lập bằng cách đánh nhau tơi tả đến máu chảy đầu rơi.
nếu câu chuyện có nhiều điểm thiếu thuyết phục
có lẽ do trí nhớ tôi suy kém
hậu quả của hai trận sốt xuất huyết nơi vùng kinh tế mới
và vô số lần dùng thuốc gây mê liên miên suốt bốn chuyến vượt biên
Translated by the author
A person talked to a friend, “I had a lamp that was never lit, its kerosene chamber still full. Then one night the shadow came, approaching the lamp aggressively. In a few …
Trên métro. Ngồi cạnh tôi là một cô gái tóc highlight nhiều màu, mặt gắn nhiều hạt ở mũi, tai, môi và lưỡi. Có thể còn nhiều hạt ở nhiều chỗ khác nhưng tôi không …
Cả nhà căng thẳng tranh cãi về định nghĩa của từ chiến tranh.
Bố lý luận: Chiến tranh là kết hợp giữa hai từ giao tranh và chiến đấu. Khi hai hoặc nhiều phe bất đồng …
tặng chị Trần Mộng Tú
1.
Những cái chết âm thầm đang xảy ra ở Skagit trên những cánh đồng hoa tu-líp. Rất tang thương và đẹp áo não, lần đầu tiên người ta thấy hoa tu-líp …
Giống nhau
Ngày mai tôi có hẹn với Dr. Nguyen, một bác sĩ phụ khoa, mỗi lần gặp ông này tôi luôn có cái cảm giác khó tả. Ghê ghê. Sợ sợ. Thinh thích. Trên sống …
Câu hỏi khó nhất
Những người lính hải quân hỏi tôi. “Chừng nào tụi tui mới được tắm?” “Trung sĩ, ông nói ‘Chào buổi chiều’ lần nữa như thế nào?” “Trung sĩ, tôi lấy thêm dầu …
Đối với tôi, chiến tranh Việt Nam đã được Hoa Kỳ hợp thức hóa, và nó cũng không vớt vát được điều gì. Không như Bắc Việt, tôi không coi chiến tranh này như chiến tranh xâm lăng của người Mỹ, và tôi cũng thấy khó chịu khi người Mỹ bày tỏ mặc cảm tội lỗi và cố xin lỗi tôi về những gì họ đã mang đến cho quê hương và xứ sở tôi. Tuy nhiên, tôi cũng không thể tránh nỗi căm phẫn khi còn nhớ, cách đây 30 năm trước, Jimmy Carter (một vị Tổng Thống Hoa Kỳ được ca ngợi qua nhiều thành tích nhân bản của ông), đã tuyên bố: “Chúng ta không nợ Việt Nam chuyện gì nữa. Sự tàn sát đã nghiêng ngửa ở hai bên.”
Chấm cách diễn xuất, hắn quả là một nhân vật Hoa Kỳ, giống quá nhiều kẻ khác để so sánh. Tập tạ, gân guốc, với tóc được tông-đơ sát đầu, đội mũ đen có lưỡi kéo sau gáy, mặc T-shirt đen, hắn đã gia nhập Đội Binh Một Người, sẵn sàng ra trận. Cứ cho tụi nó ló mặt ….
If Vietnam is a tattoo, then I would prefer to think of it as an S that spans the hollow between my breasts or that hooks around my belly button, a beautiful green dragon that I placed there all those years ago, my secret scar to keep.
Nếu Việt Nam là một vết xâm, tôi thích nghĩ về nó như một chữ S căng giữa trũng sâu hai bầu ngực hoặc như dấu móc chung quanh chiếc rốn của tôi, một con rồng xanh tuyệt đẹp mà tôi đã in khắc nơi đó nhiều năm, một vết sẹo bí ẩn để cất dấu.
Thú thật, tôi không hiểu điều gì nơi cô khiến tôi phải thương xót hay mê đắm, ngoại trừ cái màu da đen rất Miên của cô. Tôi hoàn toàn không có một chút ý thức nào về màu vàng của da mình, nhưng màu đen làm tôi nghĩ đến một da màu khác. Và nó quyến rũ tôi vì sự khác biệt đó. Hơn nữa, ở cô, tôi cảm nhận được một thế giới khác, không phải thấp kém mà là nguyên bản.
Tháng Tư. Ngày đầu tháng là “Ngày lỡm” (April fools’ day). Ngày cuối tháng là ngày kỷ niệm chấm dứt chiến tranh Việt Nam/Hoa-kỳ. Phải chăng ai đã đùa tinh quái và dân tộc Việt Nam mắc lỡm. Hơn hai mươi năm tương tàn và ba mươi hai năm ly tán. Thiền sư Nhất Hạnh trở về lập đàn giải oan cầu vong linh hàng triệu người chết siêu thoát, và mong tám chục triệu người còn sống hoà giải bắt tay nhau. Thế nhưng không được nói, không được nghe, làm sao được hiểu?
Theo các thày ở trường Đảng – nói với nhau ngoài lớp học mà bọn chị nghe lỏm được – thì chả có quốc gia nào trong 13 nước xã hội chủ nghĩa là con chính thức của chủ nghĩa Cộng sản. Vấn đề là ở chỗ chủ nghĩa Cộng sản không hề có con chính thức! Hoặc là nó giống cụ Ăng-ghen, không có vợ và chả có con. Hoặc nó giống ông Lê Nin, có vợ mà không có con. Hoặc nó giống Bác Hồ không vợ mà có con đồn thổi.
Thời đại của chúng ta đã mất đi dàn dựng của một câu chuyện. Để gần hơn với ý thơ của Adonis, một câu chuyện mạch lạc hàm chỉ sự tiến bộ và hoàn tất. Lịch sử của thời này không chấp nhận được liều thuốc an thần của tiến bộ, hay lời hứa hẹn của hoàn tất. Lịch sử này chỉ có thể được kể lại qua những hình ảnh rời rạc; sự kiện này cho thấy thời đại đang sống qua sự lập đi lập lại một câu chuyện cũ, như đánh dấu cho sự luân hồi triền miên của địa ngục.
Mặc dù nhà văn đã nhận định rằng nhiều truyện ngắn của anh không được độc giả Việt Nam, trong và ngoài nước, “hiểu chúng nói gì, kết quả là chúng [như những ‘tầng trệt văn chương’] đã bị nhận chìm giữa một biển ‘tác phẩm văn học,’” ta hy vọng, qua những bản dịch ngoại ngữ, chúng sẽ có cuộc đời văn chương may mắn và “lẫy lừng” hơn. Văn chương của Bùi Hoằng Vị, vì đã “xa lạ” ngay trong tiếng Việt, rõ ràng phủ nhận ý niệm của lý thuyết gia người Đức Friedrich Schleiermacher (1768-1834)—người đã cho rằng mỗi nhà văn chỉ có một giọng văn “đồng trinh” trong tiếng mẹ đẻ của mình, và khi giọng văn được dịch ra những ngôn ngữ khác sẽ trở thành giả tạo.
Kiến đồng bò quanh mắt, quanh miệng những xác chết. Chúng bò rất chậm vì bụng no căng máu. Có xác chết miệng mở ra như những con cá đang thoi thóp cố hớp những ngụm không khí cuối cùng. Có nhiều tiếng đàn bà khóc lẫn tiếng đóng quan tài.
Nguyễn Thị Minh Ngọc là một nhà văn, nhà soạn kịch, nhà làm phim, và nhà giáo. Cô tốt nghiệp đạo diễn sân khấu, đào tạo diễn viên tại trường Sân Khấu & Điện Ảnh Thành Phố Hồ Chí Minh và Nhà Hát Trần Hữu Trang, dạy Biên Kịch, Lý Luận Kịch và Lịch Sử Sân Khấu Việt Nam tại một số trường Cao Đẳng và Đại Học.
Nhìn quanh, i chả khác nào con của đất; đêm về, tôi gạn đất- mày chỗ
để chôn tao.
thế là người đàn bà trong lúc ngoại tình thích đụ bằng lưỡi cũng bỏ đi;
xổng ra, ngồi …
Sau lần thứ hai mươi sáu bị chồng đánh đập đến nỗi phải vào viện liên tiếp bốn tháng trong một năm, thiếu phụ quyết định xin ly dị.
câu hỏi what do you do for a living được cất lên với giọng thì thầm cố ý bởi vì trong cái thư viện này (hoặc bất cứ thư viện nào khác) người ta không …
Hiểu như thế, ta có thể hình dung giữa một giấc mơ, Đỗ Quyên đột ngột bị đánh động bởi một ý niệm mơ hồ, rằng ngôn ngữ của các giác quan, của những kinh nghiệm trần trụi của cuộc đời mà anh (và mọi người) đã sống thật, nhìn tận mắt, sờ tận tay, đã kích thích những căn tính bản năng,
Vào lúc chạng vạng tối, cô nghe tiếng con chim gáy cất lên sau vườn. Cô không lạ gì tiếng chim gáy. Ở làng cô, lũ chim làm tổ trên những cành mít cao nghệu, …
Vài người lính canh súng ống trĩu nặng trên vai, lom lom nhìn hai mẹ con chàng. Chàng ngại ngần nhìn qua hướng khác, và bắt gặp cái bảng căng ngang chiếc cổng gỗ xiêu vẹo, cái bảng trang trọng một dòng chữ lạ lùng màu đỏ chói.
Bình Luận mới