Tam Đảo 04-14-2024
(Đinh Từ Bích Thúy chế biến từ ảnh Đặng Thơ Thơ chụp Noguchi Garden, Pacific Arts Plaza, Costa Mesa, California)
Lịch Trình Trong Tuần
“Ai Vượt Cạn, Ai Trầm Mình Giữa Quen và …
Độc thân thì có mà chờ dài cổ ra cũng chẳng nước nào dám nhận. Cô ta trẻ hơn tôi nhiều lắm. Chúng tôi có với nhau một đứa con trai. Tôi bị chứng động kinh từ nhỏ nên không được cấp bằng lái xe. Qua xứ sở này không lâu thì mất vợ.
Ngày sắp dựng tại làng Belem. Ngôi sao lạ vừa biến mất. Người khách viếng cuối cùng cũng đã rời đi. Đức Nữ Maria cũng đã chất lại những đống rơm cho hài nhi, cuối cùng, cũng vừa nhắm mắt ngủ. Nhưng người ta có thể nào ngủ được trong đêm Giáng Sinh không?
Cứ lúc đêm về trong trại giam là ông lục lọi những ngăn chật chội của trí nhớ, để tìm lại cuốn phim buổi viếng thăm ngắn ngủi của con gái ông năm nào. Đó là thuốc an thần, thứ linh dược đem lại cho ông cảm giác tinh khôi của người nhấm nháp cái xót xa, tê tái nhưng ngọt ngào của một chân tình. Ông nhắm mắt hình dung từng cái nheo mắt, từng cái nhún vai của đứa con gái duy nhất.
Sự khác biệt sâu xa giữa Tố Tâm của Hoàng Ngọc Phách (1925) và Hồn bướm mơ tiên của Khái Hưng (1932), cho thấy bước tiến khổng lồ mà Tự Lực Văn Đoàn đã thực hiện được, ngay từ năm đầu tiên xuất hiện.
Đầu óc lâng lâng, ngây ngất trong mùi nước hoa phảng phất từ mái tóc uốn quăn, từ manh áo lụa tím điểm những bông hoa vàng, từ phần thân thể trắng ngần kia. Mùa xuân nơi ấy. Mùa xuân gió lộng, thổi bay những cánh hoa vàng. Những cánh hoa mọc trên đồi cao. Những cánh hoa mọc trong lũng vắng. Thiên nhiên mở rộng. Hai ngọn đồi nhấp nhô. Mùi nước hoa tỏa ra từ trí tưởng, từ nước da trắng ngần.
Tòa Thánh Vatican đã khánh thành Cảnh Chúa Ra Đời (Nativity), với một bố cục và các hình tượng không giống bất cứ cuộc trưng bầy nào trong quá khứ, khiến nhiều người không khỏi sửng sốt, và ít ra một trang báo Mạng đã phải kêu lên hốt hoảng “Mayday! Mayday!” (tín hiệu báo nguy, như SOS).
Hắn ghé sát mặt cô ấy để phun lên má cô chất nọc của loài rắn độc. Thứ nọc có mùi hôi của hơi thở quấn mùi thuốc lá và chất miệt thị đắng chát tâm hồn. Cô ấy nghiêng người qua một bên, nín thở. Hắn càng chồm tới. Cô ấy bước lùi lại. Phải chồng mình đây không.
Trên một cánh bướm mà tôi gặp ở Mexico có cái hình kỳ lạ như hình vuông, mà tôi không giải thích được ý nghĩ. Trong dịp khác, chúng có hình của con mắt khá lớn như mắt thú dữ, có lẽ để đe dọa kẻ thù. Con mắt ấy thật đáng sợ.
Tôi muốn bắt đầu bằng một lời cám ơn trân trọng dành cho những nhà văn đã tham gia phỏng vấn và trả lời những câu hỏi của Da Màu do Đinh Từ Bích Thuý soạn. Những câu hỏi của chuyên đề vừa tổng quát hành trình đọc, vừa giúp chúng ta đi sâu vào từng tác phẩm đã tạo dấu ấn riêng trên mỗi cá nhân, và một cách nào đó đã hình thành chúng ta là những người viết hôm nay.
Chiếc áo sơ mi hình như mở hờ cúc áo trên cùng. Vậy lại càng không được rồi. Lúc cô ấy cúi xuống xếp đôi giầy vào bên khung cửa, mép áo khoe với hắn một mảnh da trắng nõn. Lòng hắn chợt nhói lên cái cảm giác không thể đặt tên, như có ai xoi hai lỗ thủng trong trái tim rồi luồn qua đó một sợi dây mà kéo qua, kéo lại. Cảm giác khó chịu ấy xoáy sâu trong lồng ngực hắn như những con vắt luồn lách trong từng thớ thịt của kẻ lặn lội trong rừng nhiệt đới.
Tưởng vậy đã là xong, nhưng không, thưa quý tòa. Bị can còn xé bọc lấy thêm hai thứ nữa. Người đàn ông đặt nhẹ chiếc áo nâng ngực ren đen xuống bàn, thong thả chuồi những ngón tay vào lòng bao thư. Chỉ có những đầu óc lệch lạc mới xé bọc đồ lót phụ nữ, thứ trang phục mà các tiệm không cho người mua thử trước khi mua, và không cho đổi nếu không vừa ý lúc mua về – rồi lấy món đồ ra, nhét vào túi áo ngực của mình, rồi ra về như không có chuyện gì xảy ra.
Xin xem (đọc) tấm-tranh Biện-chứng Khước-từ (2020) của tôi. Từ trái sang phải là những mảnh thực-tại kể từ biền-cố 11 tháng 9, 2001. Biến-cố ấy không chỉ phá tan hai tháp Trung-tâm Thương-mại quốc-tế mà còn nêu lên câu hỏi về sự-thật sau biến-cố ấy, cũng như thử xem sức-mạnh của đế-quốc.
Việc xã hội Việt Nam cải tiến, không hề nhờ Bảo Đại, mà phần lớn là nhờ tiểu thuyết của Khái Hưng, Nhất Linh, nhờ văn trào phúng của Hoàng Đạo, văn nghị luận của Hoàng Đạo, tranh hý họa của Nguyễn Gia Trí, những người ấy đã hy sinh cả cuộc đời để theo đuổi cuộc tranh đấu này.
Hắn vốn sống một cuộc đời không bị ràng buộc, nên cũng khó mà giải thích vì sao hắn lại thích thú với ý tưởng muốn trốn thoát thực tế như thế. Bằng con mắt của một nhà vẽ địa đồ, dường như hắn hình dung ra được một chuỗi các hồ bơi trong vùng hắn ở…
Khởi thủy của vũ trụ sự sống hỗn mang mông muội
muôn loài đều có thể biến đổi theo ý muốn
con chó có thể biến đổi thành con mèo
con mèo có thể biến đổi thành người đàn bà
người đàn bà có thể biến đổi thành người đàn ông
ném bấc xuống chì
ném tử thi lên người chết
[bề gì cũng chết]
ném cái chết vào chính danh
ngụy xuống
thời tân tạo
Ta nên phân biệt tính cách trào phúng trên Phong Hóa làm hai loại, với hai đối tượng khác nhau: trào phúng … tố cáo sự đán áp của chính quyền thực dân: đó là trào phúng cách mạng. Còn sự chọc cười những cố tật của các nhà văn nhà báo “cổ” và sự gàn bướng của họ … là trào phúng sửa sai.
fallen angels
look like
ants
moons wedged beneath
the green fingernails of the dead
thiên thần sa ngã
giống như
đàn kiến
mặt trăng chèn dưới
móng tay xanh rêu của người chết
Khi được tin nhà văn Hoàng Hải Thủy vừa qua đời ngày 6 tháng 12 trong mùa đại dịch 2020 ở tuổi 87, điều tôi nghĩ tới đầu tiên về anh là tác phẩm lừng danh Trăm Năm Hiu Quạnh, tựa bản Anh ngữ là One Hundred Years of Solitude,
Bà nội nói bà bị mất chiếc đồng hồ đeo tay bằng vàng. Bà hỏi tôi có lấy chiếc đồng hồ đó không thì cho bà xin lại, nếu tôi muốn tiền bà sẽ cho tôi tiền, nhưng tôi hãy trả lại cho bà chiếc đồng hồ đó vì đó là kỷ niệm ông tặng bà nên bà rất quý nó.
Điều mà chẳng ai hiểu về ngày sinh nhật và chẳng ai nói với bạn là khi bạn mười một tuổi, bạn cũng là mười, là chín, là tám, là bảy, là sáu, là năm, là bốn, là ba, là hai, và là một tuổi. Vào ngày sinh nhật thứ mười một, bạn thức dậy, tưởng là sẽ cảm thấy mình mười một tuổi, nhưng lại chẳng cảm thấy gì cả.
Tự Lực Văn Đoàn đã thành hình trong khoảng thời gian từ Phong Hóa số 11 (25-8-32) đến Phong Hóa số 13 (8-9-32), tức là những ngày cuối tháng tám đầu tháng chín năm 1932, để chuẩn bị cho số báo 14 (22-9-1932) là số báo chính thức của Văn Đoàn.
Bỗng người đàn ông quay lại. Suzanne. Anh ta reo lên. Tim đập rộn ràng, cô cố trấn tĩnh, từ từ quay lại. Nước mắt cô ứa ra.
Tất nhiên đó chỉ là sự tưởng tượng của cô. Anh không reo lên như vậy.
người Tây thấy Chúa múa quanh Đức Mẹ
trẻ nhỏ thấy thuyền buồm, mũ trùm, chó con, bánh ngọt
người lớn nhận diện chiếc dù mù khói
nhắc nhở kéo cửa kính xe chắn quá khứ
the Westerners see Jesus & the Virgin Mary
children see a boat, a bonnet, a puppy, a cookie…
adults see a parachute of smoke and a reminder to roll up the windows to their past
Anvy buồn thiu vì sự ra đi đột ngột của ông Caron. Vừa mới gặp ông trước đó mấy ngày, giờ đã không còn nữa rồi.
Trong đám tang, không thấy chân dung người quá cố, chỉ có một cái hòm gỗ màu ván ép, mọi người (phụ huynh, học sinh, nhân viên nhạc viện, thân bằng quyền thuộc) đến ghi vài lời hoăc vẽ vài nét trên nắp quan tài.
Tóm lại, ta có thể tạm kết luận: những thành viên đầu tiên làm báo Phong Hóa, từ số 1 đến số 13, là Khái Hưng và Nguyễn Gia Trí, lúc đó chắc chưa có ý định lập “Văn Đoàn” gì cả. Kể từ Phong Hóa số 14 có Nhất Linh, Hoàng Đạo, Tú Mỡ và Thạch Lam mới trở thành một nhóm hay một “Văn Đoàn” và tới số 27, có thêm Thế Lữ.
Nhiệm vụ được coi như hoàn tất. Bảy chú vịt con được trao lại cho tôi. Chúng nằm gọn trong một thùng giấy trong phòng làm việc của tôi, bên cạnh có bát nước và mấy mẩu bánh mì chị Yến xé vụn bỏ vào. Khi hỏi thăm những tay nghề chuyên cứu vịt ở sở, chúng tôi được cố vấn là đừng trả chúng lại cho bà vịt mẹ
mùa đông, ta chẳng cần điều mặc khải
chỉ biết có một thiên đường trầm uất mùi tử khí pha trộn ánh sáng nhập nhòe
tấm thiệp giáng sinh hôm qua bị giam vào ngục đá
Bình Luận mới