Tam Đảo 04-14-2024
(Đinh Từ Bích Thúy chế biến từ ảnh chụp Noguchi Garden, Pacific Arts Plaza, Costa Mesa, California)
Lịch Trình Trong Tuần
“Ai Vượt Cạn, Ai Trầm Mình Giữa Quen và Lạ”– nhận định/tiểu …
Tìm sâu trong đá nghe mùi sóng
ì oạp long bong thuở nào
chọc quá khứ vào bến khe mon men rêu trượt
trơn trợt nghìn xưa em
Anh định nói với vợ anh rằng nó sẽ là một con bướm mà cô rất thích; tuy nhiên, anh im lặng. Trong trường hợp này, đó sẽ là một lời trách móc. Anh không thể trách vợ. Những cây cải, cũng như cây ớt, bụi hành góp phần làm nên bữa ăn đạm bạc của gia đình. Anh thẫn thờ bước đi dọc luống cải, hình dung con gái sẽ phản ứng thế nào khi đi học về không nhìn thấy con sâu.
Vào năm 2008, tôi không có quan điểm chấp nhận như bây giờ. Mới đầu tôi bị chấn động khi tôi biết người ta hiểu tác phẩm của tôi khác đi. Tôi không ngờ chuyện lúc đó lại xảy ra như vậy: tôi làm ra tác phẩm đó để vinh danh mẹ chồng tôi, nhưng người ta kết tội tôi hạ thấp lá cờ.
Cắt tôi ra miếng bánh chưng,
miếng cơm trắng, miếng mứt gừng thơm nhang.
bổ đôi tôi, bày lên bàn;
nửa để chưng nửa để sang năm bằm.
thế giới của căn phòng nhỏ và những cẶP mông
thường thì cẶP mông to đè nhỏ, chèn, ép
cơn ngạt bất ngờ đến từ phía sau, vân vê đồi trái đồi phải rồi rơi chẹp vào khe
về những hệ luỵ tinh thần, cẶP mông thinh
Thế là có chính sách được gọi là “quân điền” mượn của phương Bắc, làm căn bản cho những quy định điều hành sít sao hơn của các triều sau. “Các đại thần” đó là những nho gia thoát khỏi những kềm hãm của tầng lớp tông tộc cũ, được tiếp xúc rộng rãi hơn qua những năm biến loạn Hồ, Minh thuộc, đến lúc này có một thời mới trước mắt để áp dụng kiến thức từ những kinh sử họ học được.
Người ta nên có một quan điểm về những gì họ thích và không thích và những tác phẩm mà họ không thèm màng tới, nhưng các giám tuyển là những người giàn dựng nên cuộc triển lãm này. Họ có xứng đáng không? Đây là cuộc triển lãm của họ, họ nên được tổ chức nó theo bất cứ cách nào họ muốn.
Không phải cố tình đóng vai một nhân vật tiểu thuyết, mà tính tiểu thuyết là hoàn toàn tự phát, do khát vọng được sống một cuộc đời đẹp về mặt tâm hồn. Tính cách đó giúp ĐH có những hành động đáng phục, và những hành động đó cũng là những sự kiện mà khi viết lại sẽ lôi cuốn người đọc.
Màu cờ sẽ không ảm đạm như di vật của một lần chiến bại mà tươi thắm như niềm tự hào của người chiến thắng trong cuộc tranh đấu dai dẳng, khốc liệt, và lắm khi vô cùng đơn độc với thân phận nạn nhân để dành quyền được sống và hành xử như là một người tự do.
Refugees of Art
We knew before we started the challenges of reason
Bringing vision to grey seasons of change
In a community ironically bound by oppression and scare tactics
Tôi sẽ chống lại anh bằng thứ vũ khí mạnh nhất trong kho thơ trữ tình của mình:
Love. Tình Cảm.
Acceptance. Chấp Nhận.
Knowledge. Kiến Thức.
Empathy. Thông Cảm.
Những kẻ du mục lại băng qua phố
theo đoàn bộ hành, đá huyền của mắt và tóc họ
tô màu phố đậm, khuấy động câu chuyện dân bản xứ
khiến kẻ thi hành luật pháp chạy ruổi rong đường xá
I inherit the shame of the last generation,
and bear the guilt of this generation.
My painless word is a fault,
And my warless paint a crime.
And if a cultural cadre like Mr. Tran Van Thuy cannot forget a minor issue of having 267 words censored by the government, how can individuals who lost their careers, assets, loved ones, their future and their entire reason for living forget or forgive?
Các ông Nhật Tiến, Nguyễn Mộng Giác, Trương Vũ đều mong muốn hòa giải, nhưng hòa giải giữa ai với ai? Hòa giải dân tộc, hay hòa giải giữa người dân với nhau, là đặt sai vấn đề. Không ông nào nêu được bằng chứng là các thành phần dân tộc chống đối lẫn nhau (…) Người ra đi, cũng như người trong nước, nếu có chống, là chống tập đoàn cai trị.
Hỡi chú mục đồng chỉ còn trong ký ức trong sách vở hòai niệm
Hỡi tiếng sáo diều trong quá khứ trong thơ văn nung niềm nhung nhớ
Hỡi xóm vắng chiều thưa
Lim dim đôi mắt
Nhìn tóc phất phơ đuôi gà
Bằng sự nhạy cảm tắc ứ, nghẽn ngắc cơ thể,
sự đọc không thể diễn đạt,
bằng lời nói, những liên tưởng đứt quãng, gãy vỡ ngay khi chúng vừa thoát ra khỏi và biến mất,
không để lại dấu vết.
Tuyết Nga có thơ thu hút, bỏ lửng, mỗi lần đọc lại như cho ra một ấn tượng nghệ thuật mới. Một trong các bí kíp: tư duy thơ của chị, thật ra, không bằng các chi tiết thơ, hình tượng thơ – dù có độc đáo và phức điệu nhưng vẫn là – tuyến tính, trên mặt phẳng của tri thức, mà bằng một ngữ-pháp-thơ-phi-tuyến-tính.
Đừng nói với tôi rằng sông đang chết, tôi từng học cánh buồm cách đi tới giấc mơ, cách khép lại một chân trời ảo vọng ngày số phận đặt vào anh như vào một khoang thuyền.
Regardless how those symbols and objects morphed or disguised into educational tools, communicative art or commercial items, they remain possessed. The protestors screamed out to the ghosts at which others turn a blind eye and ignore. Such disregard is often achieved by forgetting, by excluding, and by craftily framing.
Người ta thường xướng đám đông thầm lặng là ở về phía mình. Vậy thì trong bối cảnh của cộng đồng người Việt, đám đông thầm lặng nào được ám chỉ? Họ là ai? Là những người trung lưu, thượng lưu, giới tri thức, dân chuyên gia, người chịu hội nhập văn hoá, hay đã bị đồng hóa. Đa số (gần như là tất cả) bạn bè tôi đều thuộc nhóm ám chỉ đó, kể cả tôi nữa.
Tôi vẫn cũ hay là tôi đang mới
rón rén vào đông hay đã qua xuân
phía bên này có phải má còn hồng
phía bên kia sợi mây hay sợi tóc
cỏ hiên trước mầu xanh pha sắc trắng
Quẳng giáo khoa báo sách ra đường cái
văn hoá nhìn son phấn thời trang
hỡ ngực xăm mông,con chữ nhầm người
lý tưởng bôi mặt đạo đức giả
Chiến tranh với Nguyên thu nhận một lớp người Tống không phải chỉ làm việc phụ trợ quân lực Trần Nhật Duật mà còn có ảnh hưởng trong việc buôn bán, sản xuất, thêm một lớp nho sĩ Tống thúc đẩy kiến thức của nho sĩ nội địa khiến cho họ càng thêm kiêu hãnh.
Không gian xám xịt như chất huyết tương đặc sệt, từ từ dâng lên. Ngập cổ chân tôi rồi, à, đến đầu gối rồi. Như cơn lũ bất thần dâng cao đến ngang ngực tôi. Tôi bắt đầu khó thở. Chúng đang tràn vào miệng vào mũi tôi, lấp đầy hốc mắt tôi. Tôi đang chết chìm.
Bọng mây xám đặc giáng vào cơ thể lõa lồ
cơn giông ngoài dự báo
sấm sét
rách toạc đến xương tủy.
TÔI
hoang mang.
ta mới là chính thể !
tao mới là chân chính !
ta hoàn toàn trong trắng !
tao trọn vẹn hy sinh !
thù cho tới chết !
bớ các con chớ đội trời chung với chúng
ghét tới cuối đời !
Bình Luận mới