Tam Đảo 04-14-2024
(Đinh Từ Bích Thúy chế biến từ ảnh Đặng Thơ Thơ chụp Noguchi Garden, Pacific Arts Plaza, Costa Mesa, California)
Lịch Trình Trong Tuần
“Ai Vượt Cạn, Ai Trầm Mình Giữa Quen và …
Sắc là không, không tức sắc,
Không là sắc, sắc tức không.
Form is nothing, nothing form
Nothing is form, form nothing
Từ ngày nghe được ba tiếng Mây – Niết – Bàn, lòng chợt bất an, nửa muốn cãi lại cái gã nhà thơ trọc phú mở miệng là văn nhã xập xoè, nửa hy vọng tìm ở đó sự quyến rũ, lý giải khác: Có thể Niết bàn ở đây được hiểu là cách nói theo kinh nghiệm nội tâm.
Chúng ta tha thiết chụp được niềm chân thật
Cất ký ức riêng tư vào phòng tối
Nhiệt kế thử dung dịch là đôi môi
Những sợi bạc treo phơi phim đã tráng
Chúa nghiêng mình thánh giá
Ôm em gần vết thương
Phật vẩy nước cành dương
Cho chàng đời an lạc
Trong hiểu biết của tôi, kiến bò, ong bay. Kiến ở hang. Ong gầy tổ. Cùng ưa ngọt. Kiến, đường. Ong, mật. Hai loài này có một tổ chức xã hội khá chặt chẽ, tính kỷ luật rất cao, phân bố trách nhiệm rõ ràng. Có phải chỉ do mỗi phần bản năng, chỉ thuần nhất trong cấu trúc phi-tri-thức mà chúng hợp nhất, đồng điệu chăng.
Thời gian đưa tôi quay trở lại
bến đỗ, trở lại với những vũng
bùn nhơ nhớp của quá khứ, những
vũng bùn hiện nguyên hình sau bao
cơn địa chấn, bao biến đổi của
thời tiết, thời cuộc, thời …
Các sử gia Việt Nam về sau đều cho rằng vì ông Thi Sách bị Tô Định giết chết nên hai Bà nổi dậy. Nhưng không thấy chứng cớ nào cho thấy Thi Sách đã bị Tô Định giết. Sử liệu Trung Quốc đã nói rõ rằng Thi Sách phò trợ cuộc nổi dậy của vợ ông.
Như tất cả các nhân vật lịch sử khác, cuộc đời của ông, không sớm thì muộn, sẽ được phân tích, soi rọi từ nhiều góc độ. Đừng chờ đợi sự toàn hảo. Nhất định chúng ta sẽ bắt gặp những ứng xử rất người và ngay cả những lầm lỗi rất người của Trịnh Công Sơn.
Tôi cứ hình dung thấy cái dáng của ông lụi cụi giữa vườn táo tìm những bông hoa nhỏ li ti trong buổi chiều. Trong đầu lại oang lên tiếng của những đứa con đòi chặt quách cái vườn táo ấy. Và bà lão thì ngồi ở bậc thềm nhìn đi đâu xa lắm.
những con đường nữu ước chỉ đi về một nơi
chỗ thiên thần Gabriel canh cửa xét vé
tranh tối tranh sáng của trạm xe điện hầm
Tôi tưởng tượng cái chết của cha tôi. Nó lớn hơn
một cái hộp bánh mì. Nó lớn hơn một chiếc Ford
Escort, hơn một cái khinh khí cầu Zeppelin, đen và to
và di chuyển chậm chạp, ứa ra khắp một khán trường
ở Oklahoma.
Tôi không đồng ý với bài viết của Trịnh Cung, về đại ý cũng như cung cách diễn đạt. Nhưng theo một châm ngôn, tương truyền của Voltaire: “tôi không tán thành những điều anh nói, nhưng nguyện phấn đấu đến tàn hơi, để anh được nói lên những điều đó”. Điều này, tôi học lóm được nơi các nhà tranh đấu cho dân chủ ở phương Tây.
Và dưới tận cùng của đáy valy, cùng với gần chục ký sách và bản thảo của suốt hành trình, là ngài Giả-Phật của ta với nụ cười thơ trẻ cùng ông khán hộ Chăm đen đủi già nua và cái linga yoni lượm về từ phía biển.
họ chỉ mới nới lỏng dây trói
không tin cứ hỏi các bloggers
chuyện đa đảng không có quyền nói
phải tự mình kiểm duyệt văn thơ
Sự tương tự của nội dung và số lượng các bài viết cáo buộc Trịnh Cung “mua lòng chiến hữu” được tung ra bất chấp thủ đoạn khiến người ta liên tưởng đến một chiến dịch theo kiểu “trục tà” (witch hunt) nào đó mà nhân cách của Trịnh Cung, và không chỉ của Trịnh Cung, là mục tiêu săn đuổi.
Cơn mưa đêm qua giờ vẫn còn. Đổ như trút nước vậy. Vậy mà nhà vẫn cháy. Cháy đen thui mới kỳ. Mưa như lời kinh của mẹ tôi mỗi tối, đổ dồn trên cuộc sống.
đi thôi / cô bé / ở đây không có chỗ cho tình yêu bén rễ / đi về nơi em thích /một chút nắng mưa nhẹ nhàng / một chút mê đắm quê mùa /lấy chồng /sinh con đẻ cái /dạy bọn trẻ câu chuyện cổ tích rằng
Chính nó, cái cấu trúc ấy, đã là một hòa điệu đầy nét thẩm mỹ trong cái nghe, cái nhìn, cái cảm của con người. Cùng với những hình ảnh lạ và đẹp của người nhạc sĩ, nó mang chúng ta vào một thế giới không mòn, với những cánh cửa mãi mở ra, tiếp tục dẫn chúng ta đi tới. Trịnh Công Sơn đã nhìn ra những nét sống muôn đời của thiên nhiên ấy và ôm lấy chúng trong cuộc hành trình mình.
Cuốn tiểu thuyết đầu tay này thành công, như một hội tụ đẹp của vài tiêu chí chính trong nguyên tắc hiển nhiên là: Phi chất tiểu thuyết bất thành tiểu thuyết. ở Quyên, câu chuyện có cốt cách, lối dựng truyện chính tông, khe khắt mà vẫn tung hoành, thoải mái.
Sương bắt đầu lan ra bảng lảng như khói mỏng, chập chờn làm người ta liên tưởng, cảm giác như có chiếc khăn voan màu xám lửng lơ bay quẩn trên các nóc nhà. Mái nhà tôn hấp hơi ẩm, anh ánh trong đêm trăng.
Dưới đây là những diễn tiến sau khi chúng tôi nhận được một bài viết của một người ký tên Tran My Chau. Sự việc dưới đây tự chúng sẽ nói về bản chất và ý nghĩa của câu chuyện. Mời bạn đọc theo dõi.
Cho đến ngày nay, quan điểm về tên gọi cuộc chiến vẫn là điều tranh cãi. Với tôi, tôi đồng cảm cùng suy nghĩ của Trịnh Công Sơn, bởi vì đứng trên góc nhìn dân tộc, cái chết nào cũng đau xót như nhau. Vì tất cả đều chung giòng máu Lạc Hồng
Không có chiếc thuyền nào neo đậu bến sông; con đường lớn kề bên cũng vắng bóng người qua lại. Cũng không nghe thấy tiếng còi inh ỏi, tai nạn kẹt xe và khói bụi. Điều đang mô tả làm Bạn dễ đoán ra rằng nơi Anh hẹn gặp tôi là căn phòng của giấc mơ.
Một đàn cừu non mong ước sao đời bình yên
Đừng có chiến tranh đầy tang tóc ưu phiền
Nhớ ngày xưa thời cuồng điên bắn giết
Đạn súng ngoại bang không cần tiếc tiền mua
Ai biết
nước bóng
và dầu thơm của
một người
vừa bước qua
giữa những món
đồ khác của nàng.
Bình Luận mới