Triển lãm Joan Brown (1938-1990) tại Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Đương Đại Hạt Orange OCMA, từ 26 tháng 1 – 2 tháng 6, 2024.
Hình ảnh: Yubo Dong- Ofstudio
Với hơn 40 tác phẩm hội hoạ …
Đứng chờ cho cụ dê đực kiểm tra hết một lượt các mụ dê cái rồi mới lùa đi. Nếu có mụ nào ngoan cố trốn lượt là coi như cực với cụ, mà tôi cũng phải mệt lây cho cụ. Nhiều bữa cái vụ việc này kéo dài dai nhách đến độ cứ muốn lia mẹ một dao cho đỡ ngứa mắt. Cái giống kỳ cục, thảo nào người ta cứ “điển hình hóa “ lên thành một tính cách. Ông Tình chỉ cười bảo: “Đó là sự phồn thực!”
Cuộc hòa trộn của thiên nhiên có lẽ đã diễn ra bình thản và tĩnh tại, không phải như cuộc hòa trộn khác của con người đầy nước mắt trong khoảng hai nghìn năm lẻ cũng trên mảnh đất này. Nước mắt đã rơi và những tâm hồn đã mất đi như trong bất cứ cuộc hội nhập nào, nếu muốn thì những kẻ hoài cổ như tôi chỉ có thể tìm lại những bóng xưa trong ánh hào quang ảo ảnh.
trong lúc lê ra phía đường lớn tôi bị một mụ,
một tên áo hoa rằn ri [tôi đồ, thằng này đào ngũ trước 75.] chận lại hỏi đại khái “làm gì?”
nuôi làm gì cho đời thêm chật!
cả một mái tóc mùa thu bồng bềnh linh kinh rơm rớm
nhuốc dơ tâm hồn diễm lệ
Đã đến lúc các nước Đông Nam Á phải duyệt xét lại mình và phải nhận chân rằng: có triệt tiêu được những ý hướng dựa vào đế quốc mới thực sự xây dựng được một thế đứng tự lập. Tự lập chứ không phải cô lập, vì cô lập thì dễ bị đế quốc khuynh loát.
Dại gì đâu, đã sang đến được Abu Dhabi, tự nhiên lại vào sứ quán Hoa Kỳ xin tị nạn. Vậy là nó gọi công an địa phương đến và giao cho họ liền, chứ nào nó có bảo, tao không nhận cho mày đi Mỹ, thì thôi, chú cháu tôi đi về tắm biển đã sao.
Tôi chui vào đám lá dày đặc ấy, mưa rơi lộp độp khắp nơi. Tôi gõ cửa và len vào một nửa tấm nệm của X. Làu bàu, rồi cùng ngủ tới trưa. Lết ra quán cafe, nhìn các trai đẹp rồi đọc sách. Lâu lâu các trai cứ nằm ì trong sách chẳng chịu qua trang mới, nhưng cũng có khi chúng tôi đánh rơi tất cả ngoài lề, chỉ thích xăm soi mọi vật qua các câu chuyện hóng hớt.
Trải qua bao nhiêu dự phóng, dàn xếp, vận động, việc kết khối Đông Nam Á cho tới nay có thể nói là vẫn chưa đạt được nền móng cụ thể nào, mặc dầu ý chí kết khối vẫn ngày càng được vun bồi mạnh mẽ hơn. Lý do chính yếu là vì nhiều quốc gia trong khu vực vẫn chưa tự gạt bỏ được liên hệ với các đế quốc bên ngoài. Ngoài ra còn có những suý đồ khuynh đảo riêng tư, những ganh ghét, e ngại lâu ngày đến nỗi đã trở thành tập quán
Tưởng là nó ở rất xa, tuy nó lan tràn khắp thế giới, nhưng chỉ nằm ở các biên giới thôi. Tưởng nó chỉ thuộc về một thành phố khác, với ấn tượng tàn khốc và ma quái, nhưng luôn biệt lập, cách ly. Tưởng nó đau đớn làm sao. Hóa ra nó đến âm thầm, êm ru, thua cả một vết muỗi đốt, một phát kiến cắn.
You think it’s far away, when it has spread all over the world, though only near borders. You think it belongs to another town, a deadly omen, but always distant, isolate. You think it brings pain, but like a dream it sinks in softly, its presence less than a mosquito bite, an ant’s sting.
gã buồn nôn lại đến
trong hơi sương sa mạc
hắn mở mắt. cơn chóng mặt hình xoáy nhìn thẳng vào não
chóng mặt
chóng mặt
buổi tối kéo dài cũng không làm thay đổi tốc độ ánh sáng
(Einstein cũng từng nói thế)
tôi cuốn những đường cong của tâm hồn
mà không biết vũ trụ này đang căng ra hay co lại
tôi chỉ cười một mình
cười rũ rượi
Người Malay vùng Đông Nam Á hải đảo là một trong những nhóm dân Bách Việt đã từ Hoa Lục thiên di xuống Đông Nam Á sớm nhất (Malay đợt 1 và Malay đợt 2). Qua bao nhiêu thăng trầm biến đổi của lịch sử, những cái tên như Srivijaya, Majapahit vẫn luôn luôn là âm hưởng của một dĩ vãng vàng son ám ảnh tâm hồn người Malay và nung nấu một ý chí kết hợp bất diệt.
Tôi lại thấy ánh mắt của nàng, ánh mắt xưa, ánh mắt ai oán và cứa vào lòng tôi. Đau nhói. Tất cả đều đỏ, dòng sông đỏ, trời cũng đỏ, ánh điện đỏ, cây cầu đỏ, tất cả những con người đang đi lại xung quanh tôi cũng đỏ, mờ ảo. Và nàng, tan biến dần trước mắt tôi….
nằm dài xuống đất tôi ăn đất
ba năm ba mươi năm no cành hông
nước xanh tự bịt miệng
con quạ bơi trong tiềm thức
chặt đứt ngôn ngữ của lửa
trong giấc mơ xanh tươi
của bầu trời tôi trái đất đã
cạn khô nước mắt từ
những tiếng kêu nơi lịch sử
tội tình trổ nụ nhiều đời
mây tí tách hiến thân vào
nghi lễ cầu nguyện muộn
màng thế hệ bị doạ nạt
cấp tính khát khan vòm
vọng
Những tiếng nói “nhân danh bảy trăm triệu nhân dân Trung Hoa” của Mao Trạch Đông cất lên đầy thách đố với thế giới, chắc chắn không phải phát xuất từ ý thức đấu tranh cho vô sản, vì trong số 700 triệu ấy còn không biết bao nhiêu “kẻ thù” của giai cấp này. Thực tế, người ta chỉ có thể nhìn thấy khía cạnh vị tộc trong giọng điệu kiêu căng phô trương sức mạnh nhân số ấy.
Trong tất cả các tác phẩm hư cấu, mỗi lần một người phải đối mặt với nhiều lựa chọn, anh ta lựa một và loại trừ những cái còn lại; trong tiểu thuyết của Ts’ui Pên, anh ta chọn – cùng một lúc – tất cả. Bằng cách đó, anh ta đã tạo ra nhiều tương lai khác biệt, những thời gian khác biệt, bản thân chúng cũng lại sinh sôi nảy nở ra và chia nhánh. Chỗ này, vì vậy, chính là sự giải thích cho những mâu thuẫn của cuốn tiểu thuyết.
Chẳng phải đợi lâu.
Vài mươi năm sau
Nếu có cuộc thi world cup ăn mỳ
Giải nhất
có khi không đến tay người Nhật
tôi vo mặt trời
phía sau cánh cửa mỗi hôm khép lại một nghĩa chữ
trang giấy ngoằn ngoèo những tia chớp và gạch chéo
Với sự dai dẳng của cuộc chiến chẳng có mục tiêu rõ rệt giữa những viên tướng chỉ lo đi tìm vinh quang cho mình, đa số dân chúng sẵn sàng chấp nhận bất cứ một lãnh tụ nào có thế lực mạnh nhất và có khả năng mang đến hòa bình cho họ. Đào Hoàng là một người như vậy.
Hắn cũng lấy trớn lao lên, hai tay hai chân hắn đánh lăng nhanh dần nhanh dần rồi vút vút xé gió, nhưng đến gần bức tường thì hắn chùi chân thắng lại. Hắn không hiểu tại sao. Hắn ngã quỵ xuống cạnh luống cỏ cắt xén thẳng tắp, nằm thở hổn hển, tim dập thình thịch trong lồng ngực. Hắn dáo dát nhìn quanh. Trong phút giây ấy, hắn biết đôi cánh của hắn vĩnh viễn không bao giờ mọc ra.
lạc lỏng giữa rừng mắt
lạc lỏng giữa tạp âm
có khi như loài dơi treo ngược
móc thị phi buồn lên đôi chân…
Sống ở đây riết rồi đéo phải mỹ/
– cũng đéo phải việt.
một số người cho rằng sống chả khác dơi.
bay trong đêm/
… ăn sương [thoát chết đa phần nhờ trực giác.]
Bài viết, mà phần chủ yếu là bức thư của Ngô Kha gởi Chu Sơn, trình bày một cách khá chi tiết về suy nghĩ của nhà thơ này trước thời cuộc và cách thế ứng xử của ông trong một giai đoạn quan yếu của chiến tranh Việt Nam. Ngoài ra, còn có phần đóng góp của chính tác giả Chu Sơn về một số vấn đề, đặc biệt những nghi án liên quan đến cái chết của Ngô Kha sau lần ông bị bắt vào ngày 30.01.1973.
“ Lí do thứ hai là moi không muốn lún sâu vào guồng máy, mà chắc chắn như đinh đóng cột là đảng Cọng sản sẽ lái đất nước tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa sau khi đã tiến hành thắng lợi cuộc chiến tranh giải phóng. Để chúng ta không nợ nần gì với nhau, và cũng để chúng ta – các toi và moi – tránh được một tình trạng khó xử khi mỗi người là một công dân tự do đứng trên cái nền tảng chung là Dân tộc, Đất nước mà thể hiện trách nhiệm và quyền hạn của mình.
Bình Luận mới