Brooke DiDonato, Looking Back (Nhìn lại phía sau), nhiếp ảnh siêu thực
Read the full story »Tôi học đại học miễn phí, ra trường được ngay cái danh giáo sư, nối nghiệp mẹ cha. Có là thứ vô ơn bạc nghĩa mới tiếp tục ‘ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản’! Cho tới nay vẫn chưa bị bắt đã là đại phước. Còn tiếp tục nghe lời Hưng, tiếp tục biểu tình chống đối, rồi bị bắt nhốt, bị đuổi ra khỏi trường, ai nhận lãnh giùm tương lai tôi mù mịt? Là đứa con duy nhất, bao kỳ vọng cha mẹ đặt vào tôi, ông bà sẽ buồn khổ đến đâu khi biết tôi đã thành đặc công Cộng Sản! Và bị cầm tù…
Mười năm sau, vào ngày 30/4/1975, “Giải phóng miền Nam,” bài hát chính thức của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam và Quốc ca của Cộng hòa miền Nam Việt Nam mà Lưu Hữu Phước là tác giả, đã hoàn thành sứ mệnh chính trị — lịch sử của nó cùng với chính Mặt trận và Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam mà ông là thành viên.
Nếu con người sinh ra đã tốt, tại sao lại có quá nhiều hận thù trên thế giới? Tôi có thể ngây thơ nhưng đối với tôi, dường như xã hội càng phát triển thì càng có nhiều đối tượng của hận thù. Dường như khi chúng ta đấu tranh và giành được nhiều quyền và tự do hơn thì lại có thêm người bị thù ghét.
Đến lúc này, tôi thấy rõ rằng việc cho bom nổ hay không, không còn quan trọng nữa. Nơi đặt bom đã chọn, chỉ còn cân nhắc và quyết định. Vấn đề sinh tử từ phút này là tôi sẽ làm gì cho 4 tiếng nữa qua mau và an lành rời tàu. Ngủ chăng? Ngủ là cách tiêu thụ thời gian nhanh nhất. Tôi lại đang buồn ngủ híp mắt. Nhưng nếu ngủ thì đi ngược lý do xin quá giang, hành động hết sức hớ hênh.
Chẳng có gì sai khi biếm họa một cuộc chiến tranh theo ý muốn của mình. Nhưng trong bức tranh này của nhà hí họa chính trị Paul Conrad, từ “Daddy” (nghĩa là cha) xúc phạm người xem. Cách mô tả người đàn bà và đứa con trai của bà gợi ý rằng Miền Nam Việt Nam lệ thuộc vào Hoa Kỳ một cách đáng hổ thẹn.
Bọn đàn ông biến đâu hết rồi. Hắn thầm nghĩ và nhìn lướt quanh một vòng. Nhìn thật nhanh để khỏi mang tiếng có con mắt láo liên. Cũng có đàn ông đấy chứ. Nhiều không kém gì số lượng đàn bà. Nhưng bọn đàn ông phần lớn là cằn cỗi, xấu xí; và dẫu cho hốc hác hay phì nộn, nhìn bọn họ đều bệ rạc và hèn mọn như nhau.
“Lầu Ông Hoàng – được xây cách nay trên nửa thế kỷ – là một dinh thự có tới 13 phòng của một công tước người Pháp. Rồi sau khi Pháp rút, bị bỏ hoang phế. Cách đây 4, 5 năm, Duyên Đoàn 28 phối hợp hành quân với bộ binh tảo thanh Việt Cộng, tôi có đến tận nơi, thấy Lầu Ông Hoàng chỉ còn vài phế tích.”
Thế là tôi cũng chạm được vào giấc mơ, một giấc mơ huyền hoặc lạ lùng kéo dài bao nhiêu năm kể từ khi biết đọc sách, biết mộng mơ… Giấc mơ hình thành từ những dòng chữ trong sử sách, giấc mơ lung linh trong tâm tưởng suốt một quãng đường đời.
Cho dù tính thống nhất giữa bản gốc và bản dịch, hoặc giữa tác giả và dịch giả chỉ là ảo tưởng, cho dù những mâu thuẫn ở chính nguyên bản, hoặc giữa các biên giới ngôn ngữ, văn hóa, và chính trị vẫn chưa được hòa giải, nguyện vọng của dịch thuật là bảo tồn sức sống đa dạng của văn bản, chính vì không có bản dịch nào, cũng như không có khuynh hướng nào, nên được coi là … bất di bất dịch.
Những người đi biểu tình cũng ăn cơm Quốc Gia. Còn việc thờ ma Cộng Sản thì có lý do của nó. Một chính quyền dâng đất nước cho ngoại bang thì phải chống đối. Đó là bổn phận. Nhưng câu nói của ông buộc tôi im lặng suy xét nghiêm chỉnh vấn đề. Thực sự Quốc Gia này còn hay mất? Cộng Sản là hạng người nào? Là ai thì tôi chưa tỏ tường, chỉ thấy các hành động ám sát, thủ tiêu, khủng bố. Và tôi đang bước đầu làm một tên khủng bố!
giấc ngủ bỏ đi. tôi bên này cửa sổ
bên kia mưa nặng hạt cắt con đường thành những khúc sông
quy luật hiểu ngầm: cố công và ảo vọng
ký ức khó chịu trồi lên từ vùng đen tối
cửa hang động mở ra
những phân vuông thịt da không định hình
trên thân thể và tóc tai
áp lực khó bề giải thực
tiềm thức nuốt chửng, chờ
chực phá kiềm tỏa
dậy thì ạo ực phóng thích
Nguyễn Thị Lộ than rằng
thật là không may mắn
có vô số những thằng
tên là…
Tư duy thơ ở Mỹ Dạ đặc biệt: lớn lên trong môi trường không thuận lợi, một đứa bé gái sẽ có một ao ước mãnh liệt được nói, được viết … nhưng ngược lại chính con người ấy sẽ tự kiểm soát chính mình. Những chữ độc địa sẽ bị cắt bỏ bởi bản thảo, những câu thơ sắc như dao sẽ bị làm mòn đi. Nỗi ngọt ngào của tiếng Việt, của nữ tính, đôi khi cũng làm hại chúng ta.
Luật Hàng Hải quy định rằng tàu ngoại quốc nào hoạt động trong các hải cảng Việt Nam Cộng Hòa đều phải treo cờ Việt Nam Cộng Hòa và phải có hoa tiêu Việt Nam hướng dẫn vào cảng. Hầu hết thương thuyền đều có hai cột cờ. Cột cờ thấp ở lái, cột cờ cao ở giữa. Khi tàu ngoại quốc vào hải cảng, quốc kỳ của tàu đó phải hạ xuống treo ở cột lái, còn quốc kỳ của nước sở tại được kéo lên ở cột cờ giữa. Đó là lý do cô thấy tất cả các thương thuyền đều treo cờ Việt Nam Cộng Hòa. Điều đó chứng minh Cam Ranh vẫn là Cam Ranh của Việt Nam.
Tôi nhìn hai thùng đạn khá lớn đặt sát vách khối sắt, và hai đặt hai bên khẩu pháo. Các nắp thùng đạn chỉ được cài bằng các chốt vặn, dễ dàng mở nắp đặt vào quả bom. Tôi cân nhắc địa hình. Thật là một địa điểm lý tưởng. Ngay phía dưới là Khu Sĩ Quan, bên trong là Phòng Hạm Trưởng, trên cao là Đài Chỉ Huy. Chỉ cần đặt quả bom vào bất cứ thùng đạn nào, quả bom sẽ kích nổ dây chuyền cả bốn thùng, chắc chắn chiến hạm cùng toàn bộ sĩ quan sẽ bị banh xác.
Một cảm giác xao xuyến lạ lùng gờn gợn khắp châu thân. Nỗi buồn trĩu nặng cũng lan nhanh. Một người hiền hậu, vui tính, dễ thương, vợ con đề huề thế này mà phải chết dưới tay tôi. Làm sao rủ rê anh cùng tôi rời khỏi tàu?
Con tàu êm ả cập cầu. Hai thủy thủ đang hạ hạm kiều. Tôi xách hai chiếc bị bước lại gần cầu thang. Công tác hoàn tất. Quả bom đã được đặt ở phía trong của chân bàn ăn sĩ quan, chỗ Hạm Trưởng, Hạm Phó và tên Mỹ ngồi. Đó là nơi kín đáo khó ai phát giác. Càng may mắn cho tôi là tại bàn ăn sẽ có buổi họp phân công cho sĩ quan ngay sau khi tàu cập bến, cũng là lúc tôi đặt quả bom với thời chỉnh đúng 30 phút.
Cũng nhờ say mê theo dõi ca nương Tú Thanh mà tôi ngộ thêm về sân khấu cổ truyền. Theo tôi, sân khấu này có thể được chia làm hai loại. Loại thứ nhất tôi gọi là “sân khấu tĩnh,” gồm ca trù, hát xẩm, vọng cổ, nơi mà khán giả có thể nhắm mắt thưởng thức, tức “thính” mà không “khán.”
Courtney A. Van
Trần C. Trí chuyển ngữ
VEN ĐỜI – ON THE EDGE OF LIFE – Cẩm Tâm – Acrylic on canvas
Courtney A. Van vừa tốt nghiệp University of California, Irvine, với văn bằng cử nhân Văn …
Ở cuối vách này, bên mặt là một cửa buồng đóng kín, trên có gắn một biển xanh mang hai chữ màu vàng: “HẠM TRƯỞNG”. Hai tiếng “hạm trưởng” gợi tôi lời căn dặn của Hưng: “Ráng giết tên chỉ huy tàu để đạt thành tích xuất sắc.” Nhưng ai là Hạm Trưởng?
Tôi không nhớ được bao nhiêu về ông nội tôi. Chỉ loáng thoáng hình dung tôi mang khăn tang lúc lên bốn hay năm tuổi khi ông mất. Và tôi cũng ít được về bên …
Trong nhiều trường hợp, tính cách nghệ sĩ bẩm sinh của Wlliam Lee Adams được thể hiện như một chiến thuật công kích, làm tăng khả năng tự vệ của anh. Phương pháp có vẻ nghịch lý này đã giúp anh khá hữu hiệu ngay từ thời niên thiếu. Sớm nhận thức được rằng “sống mạnh dạn và chân thật [như một người đồng tính] có thể lôi kéo thêm nhiều người về phía mình hơn là đứng co rúm bên lề.”
Đến với anh người tình, với chiếc hôn nồng nàn
Sẽ chẳng bao giờ tàn
Gần anh đêm nay – Sợ mai kia, tình vút xa bay
Anh gọi điện thoại cho mẹ, không ai bắt phone cả. Hôm sau, anh lấy vé máy bay cấp tốc về thành phố nơi mẹ anh sống, ngay sau khi được báo tin bà qua đời. Khi ấy, người ta đã mở cửa vào nhà và đã đưa mẹ anh đến nhà quàn. Anh vào phòng mẹ, và gần như ngay lập tức nhìn thấy một cái muỗng bạc rơi trên sàn nhà, nằm ở một góc tường.
“Mẹ hỏi cây kơ nia
Rễ cây uống nước nào?
Uống nước nguồn miền Bắc”
Nửa thế kỷ ba dan tràn nước mắt
Bình Luận mới