Tam Đảo 04-14-2024
(Đinh Từ Bích Thúy chế biến từ ảnh Đặng Thơ Thơ chụp Noguchi Garden, Pacific Arts Plaza, Costa Mesa, California)
Lịch Trình Trong Tuần
“Ai Vượt Cạn, Ai Trầm Mình Giữa Quen và …
Cuộc thảo luận về việc “đã đến lúc, hay vẫn chưa đến lúc phải bỏ đi?” đã trở thành chủ đề bàn tán vụn phổ biến nhất ở Moscow trong 20 năm qua. Một số nói rằng việc bỏ đi sẽ là điều không thể chấp nhận được. Chỉ một thiểu số tin rằng các xu hướng chính trị đang trở nên đáng sợ đến mức, đối với họ, chỉ có di cư là một lựa chọn đạo đức khả dĩ.
Tôi không dám hỏi mật mã của ngôn ngữ nguyên thuỷ đó được viết bằng những ký tự gì. Tôi sợ anh ta sẽ đưa cho tôi xem.
Trong tiếng Việt, chỉ cần đổi một dấu huyền thành dấu nặng, tiếng đàn tượng trưng cho hòa bình bỗng thành tiếng đạn biểu tượng của chiến tranh. Tâm tính và việc làm của con người cũng chỉ cần thay đổi một chút, người ta sẽ có hoà bình hay chiến tranh, hoặc ngược lại.
Vào cuối năm 2015 bộ phim truyền hình hài hước chính trị “Kẻ đầy tớ của nhân dân” (Servant of the People) do hãng Kvartal 95 sản xuất, với diễn viên hài hước Volodymyr Zelenskyy thủ vai ông-thầy-giáo-dậy-sử-vô-danh-tình-cờ-đắc-cử-tổng-thống-Ukraine, ra mắt và trở thành ăn khách ở Ukraine và cả ở Nga.
Vì tôi là một người được ơn gọi truyền giáo, tôi cho rằng các bạn sẽ không ngạc nhiên khi tôi có bảy lý do chính để đặt vấn đề Việt Nam vào tầm nhìn đạo lý của tôi. Đầu tiên, cuộc chiến ở Việt Nam và cuộc đấu tranh [cho dân quyền] mà tôi và nhiều người khác đang tiến hành ở Mỹ có liên hệ với nhau rất hiển nhiên và hầu như dễ hiểu. Vài năm trước cuộc đấu tranh ấy [cho dân quyền] có lúc sáng ngời.
Tôitrong nhà tôi có khoảng chừng 50 thùng lớn chứa đầy những bài thơ dở, những bài thơ có thể thú vị ở vài phương diện nào đó, nhưng chúng sẽ không đi đến đâu hết. Là một người viết, anh chỉ phải đặt mông lên ghế rồi chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra từ cây viết của mình. Và có những thứ sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Tôi biết Djo từ hồi trước chiến tranh. Djo là một con chó đực, lúc đó đi long rong, lưỡi thè ra, trên những con đường nhỏ đầy tuyết phủ tại khu bên kia sông Moscova. Tổ tiên nó chắc chắn không phải loại chó quý bởi vì Djo có những cẳng chân ngắn cong queo và một cái đầu to quá cỡ lông dựng lởm chởm.
Một nửa kia nói giọng cô gái anh hãm hiếp
chắc chắn, không bao giờ, không đời nào
cô ta yêu anh
cô nguyền rủa anh chết và mẹ anh
Mỗi nhà thơ lớn đều là người rất riêng tư kín đáo; và chẳng qua là những tác phẩm của họ có những tính chất tuyệt vời, mãnh liệt, và quyến rũ… đủ mạnh để họ có thể đối thoại một cách riêng tư với nhiều người khác cùng một lúc. Trong đầu tôi, đó là định nghĩa về một thi sĩ chân chính.
Người nhạc sĩ đang lên dây đàn vĩ cầm, có tiếng kêu khẽ của một đứa bé đang bừng tỉnh bên trong. Đứa bé ngồi trên tấm trải giường, nỗi buồn phiền của vĩ cầm choàng lên tiếng rừng cây thì thầm, tiếng gió rít lúc nửa đêm, và những suy nghĩ của mẹ nó.
Romantschenko thọ 96 tuổi. Tại trại tập trung, ông đã cùng với các đồng bạn người Nga chống lại chống lại Đội phòng vệ (SS) Đức. Kể từ khi được tự do vào năm 1945, Romantschenko đã tham gia vào việc bảo tồn hòa bình và ký ức về sự tàn bạo của Đức quốc xã. Bây giờ, con người quả cảm này, nói ngôn ngữ chính là tiếng Nga, đã trở thành nạn nhân trong cuộc xâm lăng của Nga vào Ukraine – một thảm cảnh đáng xấu hổ.
Một việc cực kỳ quái lạ đã xảy ra ở St. Petersburg vào ngày 25 tháng Ba. Ivan Yakovlevich, một lão thợ cạo sống trên đường Voznesensky (họ của lão không còn trên bảng hiệu, và tấm bảng chỉ cho thấy hình ảnh một quý ông cằm đầy bọt xà-phòng cạo râu, cùng một dòng chữ ghi “Chúng tôi cũng nhận chích lể”, lão thợ cạo ấy, một sáng sớm tỉnh giấc,
Một ngày nào đó, cậu sẽ đi con tàu viễn phương, qua bên kia bờ đại dương, đến một nơi mà mẹ cậu từng chỉ tay, nói: “Ukraine ở đằng kia.” Thực tế, cậu không tin phải mất nhiều ngày để đến bờ bến đó. Cậu có thể nhìn thấy nơi tận cùng của biển không quá xa.
Ngôn ngữ là sự kết nối giữa những dòng giao lưu của văn hoá và chính trị ở Ukraine. Đối với một số người, tiếng Ukraine là nguồn cội của bản sắc quốc gia và như thế phải thống trị tất cả những sinh hoạt công cộng. Nhiều người khác lại cho rằng tinh tuý của Ukraine một phần nằm ở sự pha trộn nhiều ngôn ngữ: Ukraine, Nga và một số thứ tiếng khác.
Chưa có một thời đại nào thông tin đa dạng nhiều như hôm nay. Chưa có thời đại nào tin tức truyền bá nhanh chóng và dễ tìm kiếm như hôm nay. Vậy mà hình như cũng chưa lúc nào người dân Nga lại có vẻ “bí ẩn“ như lúc này. Họ đang nghĩ gì, cảm giác ra sao khi người mà họ tin tưởng trao quyền đã hiện nguyên hình là một kẻ xâm lược
Chẳng nghĩa lý gì khi nói về lý do tại sao hoặc chuyện xảy ra như thế nào. Nói đơn giản, chuyện khủng khiếp nhất đã xảy ra: Tôi bị mù.
Có người đàn ông khác trong bệnh viện mù, giống như tôi. Khi được ngồi bên nhau, chúng tôi cảm thấy vui lòng.
Đã nhiều năm trôi qua kể từ dạo đó. Rất nhiều mưa đã rơi xuống và chảy qua phố Andriivskyi Uzviz. Bây giờ tôi đã là một người lớn. Tuy nhiên đối với tôi, ngay cả ngày hôm nay, dường như không có chuyện gì đã xảy ra cả, rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Và mỗi khi tôi thấy mình trong một khu vườn, tôi lại tự động dõi tìm một căn nhà nhỏ bên dưới một đóa hoa trắng hay những cành cây đầy trái …
Anh ngồi trên internet
nghiền ngẫm những trang sử rách nát.
Viết blog với bút danh “Cô gái Chechen.”
Anh bịa ra người nữ bắn tỉa này,
và giờ đây sống qua nàng.
Đây không phải lần đầu tiên ông nuôi trong đầu những ý nghĩ màu mè về việc cứu rỗi những người đồng hương tuyệt vọng. Ông đã từng lên kế hoạch truy tầm tất cả những bà con họ hàng mà ông không gặp cả nửa thế kỷ nay, và bảo lãnh tất cả qua Anh quốc. Ông viết thư đến toà thị chính và sở bưu điện trên khắp Ukraine. Hàng tá những thư phúc đáp từ những “thân nhân” xa lơ xa lắc đầy ranh mãnh nườm nượp đổ về để được ông bảo lãnh. Mẹ tôi phản đối kịch liệt.
Tính tức thì của mạng truyền thông xã hội – và sự phấn khích được thấy ngay kết quả — đã trở thành thứ dễ làm say mê. Enrique nhận xét, “Tất cả đều diễn ra trực tiếp. Tất cả đều được phát trực tuyến đến mọi người. Tất cả đều ở trên mạng và có khả năng gây hậu quả tai hại.”
Quả thật là có một cuộc “nội chiến” ngôn ngữ giữa tiếng Ukraine và tiếng Nga. Nhưng đó sẽ không phải là cuộc chiến đấu một còn một mất mà là một tiến trình tất yếu tìm kiếm và khẳng định bản sắc của Ukraine trong chiều dài lịch sử của nó. Ukraine sẽ tồn tại như một quốc gia độc lập với ngôn ngữ riêng biệt của nó, bất chấp mọi ý đồ của Nga …
Mẹ tôi mất được hai năm thì ba tôi phải lòng một phụ nữ Ukraine, tóc vàng và ly dị chồng. Ba tôi tám mươi tư tuổi và bà ấy ba mươi sáu. Bà ấy nổ tung vào đời sống chúng tôi như một trái lựu đạn xốp màu hồng, khuấy động làn nước đục, đẩy lên bề mặt một mảng bùn của những kỷ niệm đã tróc lở, tặng cho những bóng ma gia đình một cú đá hậu ngoạn mục.
Trước 1975 chúng tôi không quen nhau. Ngoài tuổi tác chênh lệch—anh Văn Quang hơn tôi trên 10 tuổi—cũng còn vì… “phe nhóm” văn chương khác nhau. Tôi cũng chẳng hề đọc anh và ngược lại, có lẽ anh chẳng bao giờ đọc tôi.
Nhưng vào giữa thập niên 1990 thì chúng tôi quen nhau và trở nên thân thiết qua điện thư.
Trong các luận bàn bất tận về thơ, những câu “Đó đâu phải là thơ!”, “Thi ca gì vậy hả?” dễ bùng phát hơn Covid-19! Nhưng mấy ai có thể phản biện điều này: xét tới cùng, một bài thơ chỉ cần có nhạc tính trên nền ngôn ngữ nhất định. Như cách nói cực đoan từ giới thi sĩ hiện đại, làm thơ là làm chữ…
Nhưng bất cứ ai tự tách ra để nhìn lại chính mình đều có thể nhận thấy rằng thân thể của mình, dù có đẹp đẽ tới đâu đi nữa, cũng chỉ là một sự giả tạo. Một cái gậy có gắn bốn khúc cây, đỡ lấy một khối tròn, trông thật kỳ cục, dẫu có làm cho nó ngó được mắt tới đâu đi nữa.
Đêm Ukraine là tuyển tập của nhà văn Marci Shore, viết về cuộc cách mạng Ukraine tháng Hai, 2014, còn gọi là cuộc cách mạng Maidan. Sự kiện này đã lật đổ tổng thống thân Nga Viktor Yanukovych, dẫn đến sự can thiệp quân sự của Nga vào Ukraine, cuộc chiếm đóng Crimea và sự hình thành hai vùng tự trị Donetsk và Luhansk.
Tám năm sau, tháng Hai năm 2022, lịch sử lặp lại trên quy mô thảm khốc hơn.
chúng tao chỉ bắn vào mục tiêu quân sự
bệnh viện nhi đồng là mục tiêu quân sự
bệnh viện sản khoa là mục tiêu quân sự
trường học là mục tiêu quân sự
Bình Luận mới