Triển lãm Joan Brown (1938-1990) tại Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Đương Đại Hạt Orange OCMA, từ 26 tháng 1 – 2 tháng 6, 2024.
Hình ảnh: Yubo Dong- Ofstudio
Với hơn 40 tác phẩm hội hoạ …
chàng ở đâu rồi chàng ơi đêm nay
khi tôi thức giấc giấc mộng không đầy
tôi nghe tiếng đời đi trong mông quạnh
và tiếng khóc cười lang thang đâu đây
Thơ Hoàng Vũ Thuật thân mật và phóng khoáng, nhiều chất hiện tại. Thơ của những khoảnh khắc. Nhân vật của anh cũng không đứng yên mà chuyển động, các câu chuyện kể lại được giải thích khác nhau. Bên dưới, anh có một nỗi buồn dịu dàng, không phải là thứ sầu muộn chết người, nhưng đủ làm day dứt.
Tôi vừa được 72 tuổi, ở cái tuổi người xưa cho là “thất thập cổ lai hy”,nhưng ngày nay, tất nhiên không còn hiếm hoi, và đối với mấy bậc niên trưởng tám, chín mươi, vẫn coi một ông già tuổi 70 như là một đứa em còn trẻ. Tôi cũng đồng ý như vậy, và tự coi mình , ít ra trên phương diện tinh thần, còn là một thanh niên, vì còn ham ăn, ham chơi và ham sống.
Trong 60 năm ở Pháp, tôi cố gắng gột rửa đầu mình khỏi mặc cảm thấp hèn, yếu kém của con bé “anh-đô-si-noa”, trong hành động cũng như trong tư tưởng, và chỉ thật sự thấy được cân bằng và bình yên, khi biết rõ về vua Gia Long, về người thiếu niên dũng cảm và kiên định đã tay không dựng lại cơ đồ, tái tạo một nước Việt Nam thống nhất, sau hơn hai trăm năm phân liệt.
không có gì hết, chỉ là tôi tưởng
ngày mai sẽ đi pháp, rồi ghé đức
thăm một người đã từng tán tỉnh mình
nhưng sẽ giữ mình để không bị tán tỉnh lần nữa
Một trang giấy trải ra nhiều năm tháng
vẫn không già
trang giấy ấy thành chỗ dung thân
Mưa trở thành bức màn giăng giăng bất tận. Cơn mưa lần trước chấm dứt từ bao giờ, và cơn mưa lần này bắt đầu khi nào, tôi không hề hay biết. Chỉ thấy mưa và mưa và mưa nhạt nhoà qua khung cửa chính nhìn ra vùng hồ nước mênh mông phía trước nhà.
Peterson và Densley cũng biên soạn tiểu sử chi tiết về 180 kẻ xả súng, nói chuyện với vợ chồng, cha mẹ, anh em, bạn bè thuở nhỏ, đồng nghiệp và thầy cô giáo của họ. Nói về chính những tay súng này, thì hầu hết đã không sống sót sau cuộc tàn sát, nhưng năm người còn sống đã nói chuyện với Peterson và Densley từ nhà tù…
ngày của mùa trôi nổi, những nhánh rễ bám mắc vệt chàm xanh, lây lan từ tay quấy của người đã lan truyền giữa hai màu xanh đỏ phá đi vách ngăn ranh giới. hơi thở người đồng dạng với đầu kim tiêm trắng…
dẫm lên mưa tôi nghiền nhỏ những ánh đèn rả rích
cột đèn ngã rạp
mưa ngừng – tập phim ở cao trào | đứt đoạn
từ nỗi đe dọa đời ngắn sẽ lỡ gặp đời sau
ai đó gạ nhượng đôi mắt xanh lơ trong ngôi biệt thự tóc vàng
những giờ học phân tích tỷ lệ…
tôi ngồi dậy
chưa 6 giờ
mùa cách mạng đã chấm dứt
từ lâu
hôm qua phiên họp diễn ra những hàng ghế giành phiên ngủ gật
bản cáo trạng lềnh khênh
liệt kê những kẻ trốn ra khỏi viện xin giảm khinh
[tội trạng tâm thần]
Anh ngồi im lắng nghe cô nói. Chợt trong khoảng nhập nhoạng sau lưng cô lờ mờ một vạt khói đen. Anh ngểnh cổ, nheo mắt nhìn cho rõ. Vệt khói đen cuộn lại rồi xoay vòng. Cháy nhà chăng. Anh nghĩ. Nhưng cũng có thể từ sáng đến giờ, nhìn mãi màn hình mắt anh bị ảo giác.
[Văn Quang] hỏi tôi, Làm thế nào để viết tại một nơi xa lạ? Ông đã chứng kiến một số nhà văn không thể sáng tác được nữa sau khi rời Miền Nam …. Dễ dàng, tôi trả lời. Tự do là quê hương của tôi. Miền Nam đã trở thành cố hương… mà tôi muốn lưu giữ bằng chữ trong khi Hoa Kỳ thành quê hương bây giờ, nơi tôi được chọn lựa để viết và để sống, Ràng buộc vào ý niệm ngoại quốc, hay ngoại cuộc, chưa bao giờ xâm chiếm hoạt động viết của tôi.
Biên giới giữa quân đội, nghệ sĩ hay người dân giảm bớt qua tác phẩm thuộc văn nghệ sĩ (một thành phần nhập ngũ) và thái độ của nhà cầm quyền với văn nghệ. [Thí dụ], ngày nay, khi “nhạc vàng” hoàn toàn chiếm thế thượng phong, tử thi đã yên nghỉ trong bờ rừng, bãi bể hay chiến hào đã trỗi dậy theo nhiều bài hát lính, cũng như đã trỗi dậy từ tạp chí, tác phẩm [văn chương] thuộc Miền Nam.
Mấy hôm trước tôi lần giở những lá thư mình từng viết cho Ngõ Hạnh mà không thấy. Phải một lúc lâu tôi mới sực nhớ rằng những lá thư qua lại giữa hai người tôi đều xé nhỏ rồi đốt hoặc rải chúng xuống một nơi bất kỳ. Tay nhà văn ẩn dật này có đối đãi tử tế với thư từ không thì tôi chịu. Mấy truyện gần đây của Ngõ Hạnh tôi đọc không vào, có lúc đọc hiểu ngay nhưng rồi chúng tắt ngấm sau một giấc ngủMấy hôm trước tôi lần giở những lá thư mình từng viết cho Ngõ Hạnh mà không thấy. Phải một lúc lâu tôi mới sực nhớ rằng những lá thư qua lại giữa hai người tôi đều xé nhỏ rồi đốt hoặc rải chúng xuống một nơi bất kỳ. Tay nhà văn ẩn dật này có đối đãi tử tế với thư từ không thì tôi chịu. Mấy truyện gần đây của Ngõ Hạnh tôi đọc không vào, có lúc đọc hiểu ngay nhưng rồi chúng tắt ngấm sau một giấc ngủ
Toàn cảnh một nền văn học hay xã hội quan trọng hơn nhận xét của một cá nhân. Văn nghệ Quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã hiện hữu trong một chính thể cho phép người lính tự do như Trung Tá/nhà văn Văn Quang sáng tác, và sinh hoạt của ông trên tạp chí Khởi Hành-Sài gòn (1969-1972), thuộc Hội Văn Nghệ Sĩ Quân Đội, rồi Khởi Hành-Hoa Kỳ (1996-2018)–cùng tiểu sử của các tổ chức này–đã góp phần vào Văn học Miền Nam cũng như Văn học Việt Nam.
tôi đã qua hết mùa xuân không sắc hoa
bây giờ là mùa hè
hoa kỳ không phượng đỏ
chỉ có mầu áo xanh
ở biển tôi đợi em dưới chùm
hoa lồng đèn úp mặt xuống con
đường phía trước nom sẽ dẫn mút
mắt em ra cửa biển thì dưới
ngày chủ nhật không vần vè
jack và jill bắt thang máy
lên ban-công khu nhà hàng tầng hai mươi ba
mùi thịt nướng thơm phức
Anh đã phục chế nhiều sách quý để lưu trữ và để biếu bạn bè. Nhưng thực ra, Thành Tôn là một nhà thơ, mặc dầu sau này, do lý do sức khỏe, anh không còn tiếp tục làm thơ nữa. Thành thử, toàn bộ sự nghiệp của anh nằm trong “Thắp tình”, tập thơ đầu tay và cũng là tập thơ duy nhất.
Chúng tôi đi dự những buổi lễ này từ khi hai đứa bé còn học Mẫu Giáo. Lần nào đi dự cũng thấy trong lòng vừa vui mừng vừa ấm áp. Nhưng buổi Lễ năm nay thật là một buổi lễ làm trí tôi lao xao và hồn tôi run rẩy. Tôi vừa dự Lễ vừa hình dung ra ở Uvalde, Texas
Trong lúc chiến-trận ở Ukraine còn đang tiếp diễn, mọi nơi đều hồi-hộp theo dõi trận đánh ở Dunbar về phía đông Ukraine và Nga đang xiết vòng vây quanh Mariupole ở phía nam chuẩn bị cho kế-hoạch xâm lăng tới theo thế-trận đã tính của Kremlin, liệu Hà-nội có lo ngại về một tai-biến sẽ xảy ra bất ngờ cho Việt-nam trong tương-lai hay không?
Ngày hôm nay hầu hết người làm thơ có khuynh hướng viết dài. Đinh Thị Như Thúy cũng là một người như vậy, mặc dù trong các bài thơ của chị , các chi tiết được chú ý. Người đọc hôm nay ngày càng làm quen với các câu thơ dài…
Bình Luận mới