Bài đã đăng của Nguyễn Nhựt Hùng
Nơi nào đó, chúng ta là ký ức
Muốn nói mớ thật nhiều và thật lâu
từng cánh hoa cúc rã cuống phân hủy trong cổ họng
anh đã thấy hồn của nước lớn lên
xác ngày cũ bập bềnh không ai vớt
Tháng Sáu
Những bóng người về mỏi mệt giữa đêm qua
sáng nay rơi xuống thềm nhà với mùi hương điên loạn
những cánh sen nở ở giấc mơ cuối cùng
bay chấp chới giữa vùng mưa màu đỏ
Khái niệm 22
dưới hàng cây bị ám sát, bóng người được cải trang
chúng ta đậu xuống một gốc sồi già
đôi mắt người mọc lên cơn bão sơ sinh
đứa trẻ cuối cùng băng qua dậu thép gai
Ở phía Bắc thành phố
chúng ta trở lại giữa ngôi nhà trong bài thơ, im lặng nhìn những tách cà phê đã nguội
đoá sen nâu tiên đoán một trận sa mù sẽ phủ đầy cuống họng thành phố
Thức uẩn tháng Tư
Cái chớp mắt cuối cùng bị mê hoặc trong cuộc tìm kiếm
nơi đám mây đang hồi tĩnh toạ
những ngón chân tràn lên khuôn mặt hàng cây u tối
mở dần ra sự câm lặng của mùa Hè
Xa lắc xa lơ
Người bước lên con đường nói mớ cùng hàng cây
luyên thuyên kể hàng ngàn lời đau đớn
có vạt tóc bò đi trên mặt đất xõa tung
hồi tưởng lại một lời hứa len lỏi trong ngách đêm đã khép
Những ngày của chúng ta có mùi buồn 2
Chỉ còn mưa đứng mỏi gối tiên tri bên ô cửa
phía thánh đường một cái cây đang bị hoại tử
chỉ còn anh nhìn bóng mình chớp tắt như tín hiệu
Những ngày của chúng ta có mùi buồn 1
Ô cửa sổ mà cô gái đã kể cho tôi nghe
đã kích thích trí tưởng tượng
một mình ngồi vẽ vết son môi cô gái sẽ thoa vào năm sau
trên gương mặt ẩn dụ
Khải huyền tháng Ba
Dưới ổ bụng của con cá vàng một căn phòng di mộng
bóng người trôi chột dạ thanh âm
tiếng cười lơ đãng của những cây vạn tuế
Phù chú mùa
Những nụ hoa màu đỏ quay về phía bản thảo của tờ tuyên cáo
lúc cơn mơ hội ngộ đã lầm lạc môi hôn của gió chướng
giọng nói mọng nước của rễ cây bắt đầu một dự định cho mùa màng
Soundtrack ngày mưa phùn
Cơn ho mỏi mệt của thời gian về quanh cửa
khi tháng Ba bắt đầu ăn từng lộc non trổ hồi hộp giữa giấc mơ thời tiết
câu chuyện em kể nở e ngại trên một đại dương bóng tối
Portrait ký ức
Những bầu trời xám kéo về che kín giấc mơ
anh nằm giữa một ký ức bị thổ huyết
bóng người mọc cánh bay khỏi ngôi nhà
chỉ còn lại những bậc thềm đầy tóc rụng
Đồng thoại tháng Hai
Lời khuất tất của một cánh bướm mất đường bay
trở về trong khuôn mặt của sương mù đã tan rã
tháng Hai hoảng hốt trút lá
Nơi những bóng ngày trôi về
Những bóng ngày ẩn dật trôi về
giữa căn phòng giấc mơ đã di tản
từng ngón tay trôi qua màu nâu của tĩnh vật
nhiều lời hứa nôn nao lặng im
Ẩn ngôn cho mùa
Đơn âm trắng từ cổ họng bầy chim sẻ
miêu tả về một bí ẩn, đang lấp lánh trong vết cào lên cánh cửa
bất chấp mọi khuynh hướng của thời tiết
những nụ mầm trương lên từ bóng tối
Cảm thức thứ ba
Chúng ta được thông cáo về tiếng khóc ban mai
sau sự cố những cơn ho hỏa hoạn
trong buồng phổi của âm thanh báo thức lỗi thời
Suối nguồn tưởng tượng
(khu)(vườn)(bị)(khám)(phá)(trên)(bản )(đồ).(một)(cái)(cây)t..à..n..g..h..ì..n..h.
tôi đến ngồi qua giấc mơ chiếc lưỡi. mùi cồn chứa đầy xu hướng. kinh nghiệm cận tử.
Một ngớ ngẩn trong buổi sáng Chủ nhật
Giữa ngã tư phiền muộn, mùa Đông có gương mặt thống khổ
cơn chiêm bao ly khai hót lên tiếng khàn đục
những vết thương di trú về phía cơn mưa
Nói với T chiều thứ tư
– bầu trời chết rồi, một đóa hàm tiếu mọc ra cái cuống họng của T
– không ai thấy đứa trẻ màu đỏ đi thật chậm qua vạch đường màu trắng
Dấu bướm
trong khu vườn những hương thơm lâm vào trầm cảm
tiếng côn trùng hiển linh màu bóng tối
anh rơi xuống vùng thân thể cỏ dại
từng giấc mơ thôi miên lạnh ướt
Mùi của Đông
Những đóa anh đào quay mặt hoài niệm
tháng Mười Hai nhú mầm trắng
trong bầu vú của mùa Đông đầy đặn
vòm cây tả tơi màng nhĩ rách
Từ mùa đông tôi thấy
bóng lá rơi tối tăm mặt mũi
người bán thảm ngồi không nhúc nhích
mùi hương của họa tiết nở ra dở dang
thành phố phục chế thành công mùa Đông
Những cánh của mở ra tháng Mười Hai
Bóng râm của giấc mơ tàn tạ đi vào âm thanh ban mai
những người trong tiểu thuyết tóc dính đầy bụi bặm
với một lời chỉ dẫn, họ bay suốt mùi hương của thời gian
Trong mùa Đông thất bại
Những ngón tay kim loại mọc lên từ chân trời
bầy chim giấu mặt thả một nghi ngại xuống đôi cánh
mùa tạ ơn bầu trời mất tích
đám mây bị triệt sản khe khẽ thở dài
Viết cho em một sáng mùa đông
Những cơn bão được tưởng tượng nhiều hơn
trong bài thơ một đám mây còn dịu dàng diệp lục
anh bắt đầu trở nên yếu đuối
khi mùi hương của giấc mơ không thể trở về
Chúng ta là những cơn mơ trôi dạt
Những vết chì lướt trên giấy thành cơn bão
đứa trẻ trong di ảnh mãi mỉm cười
mưa giật mình trong ngôi nhà đổ nát
dấu chân chạy bức tử khỏi bóng đêm
Thuật giả thử
Giả thử chiếc gương là huyền thoại
mưa đến đậu và hót trong mùa cá đẻ trứng
người đi bán cuống họng vào ngã ba bóng đêm
thổn thức nhớ chùm nho trong quyển sách
Outro mùa thu
Bản concerto đi ra ngoài ô cửa
mùa Thu khép lại một hàm ý cuối cùng
về cơn mưa nhút nhát
đã mê man trong dị bản mùa màng
Bình Luận mới