Bài đã đăng của Lưu Thủy Hương
Lời nguyền mùa tang ma- Fluch der Geisterzeit
Lệnh phong tỏa đã không thể cách ly gia đình cô Loan và gia đình ông Tung ra, mà đẩy họ lại gần nhau hơn. Giữa cơn hoạn nạn, đói khát và quẫn trí, lời nguyền của cô Loan đội mồ quay về, đòi từng mạng sống.
Những kẻ vô công rỗi nghề có quá nhiều thời gian để hóng chuyện bên nhà hàng xóm.
Thư gửi một ký giả Đức / Brief an einen deutschen Reporter
Thật sự có bao nhiêu người chết, không ai biết. Nhưng mỗi ngày – mỗi ngày – trên mạng xã hội tôi đều thấy tin buồn từ bạn bè và người thân. Sài Gòn chìm trong bóng tối ảm đạm. Chính quyền vẫn giấu sự thật và Facebook của tôi bị trừng phạt liên tục.
Tổng hợp thông tin về vaccine Trung Quốc
Hồi giữa tháng 8, bất ngờ bài tổng hợp sau đây bị Facebook gỡ xuống và chị bị Facebook cảnh cáo với đe dọa chế tài. Da Màu quyết định đăng lại bài này để đưa thông tin đến người quan tâm, bất kể cáo buộc của Facebook đối với người viết là gì.
Bờ Bên Kia- Chương 19: Phần kết (2)
Vi đi chân không trên thềm, lần mò đến bên bàn ăn, mắt đăm đăm nhìn vào giá treo dao. Cặp mắt Vi trong veo hướng về những con dao sắc. Đừng. Đừng, Vi ơi. Tôi sợ hãi kêu thầm. Bàn tay xanh xao có những cái ngón thật dài như tay quỷ lần trên giá, tìm đúng con dao cắt cà chua. Nàng từ từ rút nó ra, đưa lên ngang tầm mắt. Dưới ánh trăng đôi mắt của Vi trống rỗng vô hồn thật dễ sợ.
Trong một phút bất ngờ, Vi đâm mạnh con dao xuống mặt bàn
Bờ Bên Kia- Chương 18: Phần kết (1)
Người đàn ông bất chợt ngẩng đầu lên. Ánh mắt hung tợn lóe lên trên bộ mặt nhăn nheo tàn tạ. Tôi giật mình lùi lại. Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi. Nó thoáng qua rồi lập tức biến mất, nhanh đến độ tôi đâm ra nghi ngờ cảm giác của mình. Bộ mặt người đàn ông trước mặt tôi vẫn ngu dại, ánh mắt đờ đẫn vô tri. Tôi thì thầm:
“John, ông có nhận ra tôi không? Thằng nhỏ Thomas ngày xưa đây.”
Bờ Bên Kia- Chương 17: Qua nửa dòng sông
Con bé này biết cả từ giở giọng Nghệ. Ừ, chữ Nghệ bây giờ mang nghĩa chung là lưu manh, lường gạt, côn đồ. Bọn trẻ từ quê nghèo kéo sang hàng đàn hàng lũ, làm gì có tiền mà mua chồng. Đám mua chồng mua vợ là đám buôn bán có tiền, hay con cái bọn cán bộ tham ô trong nước cần cái quốc tịch Đức để tẩu tán tài sản ra nước ngoài
Bờ Bên Kia- Chương 16: Phần tàn
Trại dưỡng lão Abensberg SH nằm giữa vùng núi đồi cạnh biên giới Tiệp. Nó hoàn toàn không có tên trên bản đồ hay trong danh sách những viện dưỡng lão của miền Đông Âu.
Thám tử Bartmann chỉ vào một chấm đỏ trên màn hình:
“Đây là tọa độ do máy định vị của chúng tôi ghi lại. Từ trung tâm vùng đồi núi Breitenbrunn, đi về hướng đông, mười tám cây số. Có khoảng mười người già bị bỏ quên trong cái xó xỉnh này.”
Bờ Bên Kia- Chương 15: Hỏa lực miền Đông
muốn tìm ai bên phía Đông này cứ tới Đồng Xuân Center mà hỏi. Đó là khu chợ trung tâm, niềm tự hào của cộng đồng người Việt gốc Bắc tại Berlin. Max thường nói đến nó như một trong những điểm nóng của thành phố về ẩm thực phương Đông, hàng hóa không nguồn gốc, dịch vụ massage, cắt tóc làm móng tay, dịch vụ chạy thuế chạy giấy tờ và cả môi giới tình dục.
Bờ Bên Kia- Chương 14: Phần Tận
Anni đang đứng bên bếp lò, loay hoay với cái chảo có vài miếng dồi rán. Cô mỉm cười ngập ngừng khi thấy tôi bước vào.
“Anh ăn sáng nhé, tôi còn một ít dồi tươi.”
Tôi ngượng ngịu lắc đầu. Chẳng ai bịn rịn ăn sáng với gái làng chơi bao giờ. Nhưng tôi mắc nợ Anni một đêm không mộng mị.
Bờ Bên Kia Chương 13: Dặm đường truy sát
Tôi tìm thấy con dao nhọn nằm trên mặt bàn bếp, cắm giữa trái tim tương cà chua. Những chùm lon báo động vẫn treo trên tường. Kẻ nào đó đã vào đây và lách qua được những sợi dây vô hình trong đêm. Hắn lấy đi con dao dưới gối tôi và mang xuống bếp. Kẻ nào đó đã đến gần tôi trong giấc ngủ, đã quan sát việc làm của tôi suốt những ngày qua.
Suy nghĩ kỳ lạ lại tràn ngập trong đầu, tôi ngẩn người ra, bỗng rồi hiểu được một điều tăm tối. Rất tăm tối.
*
Bờ Bên Kia- Chương 12: Phần diệt
Một cô gái điếm rẻ mạt trong xó xỉnh Nollendorfplatz phải khó khăn lắm mới nướng được ổ bánh táo. Bánh hơi khô. Chắc là miếng bánh cuối cùng.
“Cô làm bằng táo gì?” Tôi rụt rè hỏi
Bờ Bên Kia- Chương 11: Đòn chân sát thủ
Ba Jemes là người Việt, mẹ là người Đức. Những sinh viên ưu tú người Việt được chính quyền Việt Nam Cộng Hòa cho sang châu Âu du học, chẳng biết trúng gió gì mà lại phất phơ theo cộng sản. Hội đoàn chống cộng mút mùa của ba choảng nhau với chi bộ thờ ma cộng sản suốt hai mươi năm liền, bằng miệng, bằng chân ghế, bằng cà chua…
Bờ Bên Kia – Chương 10: Phần hủy
Có đàn thiên nga nào về ngang căn nhà cũ, nghe tiếng đàn lầm lạc Tschaikowsky. Có mùa mưa nào về ngang vườn cũ, buông giọt sầu lên những lùm hoa tím dại. Tôi lùi lại, lùi lại, cho đến khi lưng mình đụng vào thành quá khứ.
Bờ Bên Kia- Chương 9: Cảnh sát liên bang
“Cả ba vết cắt đều như một, không sai một ly”. Tôi rùng mình nghĩ đến cảnh về đến nhà, và phát hiện một sự xáo trộn nào đó, hay thêm một hình ảnh đe dọa khác được vẽ lên tường. Ai có thể ngủ trong căn hộ khi biết rằng đêm qua có kẻ lạ mặt đi ngang dọc khắp nơi. Có khi hắn còn mò vào phòng ngủ giữa lúc tôi đang say giấc li bì.
Bờ Bên Kia – Chương 8: Phần điên
thường người ta vẫn nghĩ, người mẫu không cần đến tri thức, cô ta chỉ cần trẻ đẹp, kiên nhẫn và chịu cởi bỏ áo quần. Nhưng giữa hàng ngàn đứa con gái tuyệt đẹp, phải có những yếu tố khác thường mới tách được mình ra khỏi đám đông mà trở thành cái bánh ngọt. Natalia không hề có những yếu tố khác thường. Cô ta có một mẫu số chung của cái đẹp và mẫu số riêng của sự may mắn
Bờ Bên Kia- Chương 7: Ánh mắt tử thi
Tôi tiến tới gần, nhìn xuống khuôn mặt nạn nhân, bỗng thấy choáng váng. Dường như tôi quen cô ấy. Khuôn mặt người phụ nữ trẻ bị biến dạng vì xung huyết, rất khó gợi lại hình ảnh khi còn sống. Cặp mắt trợn trừng ngầu đỏ. Trán và quầng mắt có những vết bầm. Lưỡi thè ra. Cổ họng hiện rõ vệt tím đỏ kéo ngang và bốn đốm tròn màu đỏ. Nhưng rõ ràng tôi đã từng gặp cô ấy, ở đâu đó và chưa lâu.
Bờ Bên Kia- Chương 6: Phần độc

Khi tiếng ngáy của Moni kéo từng tràng dài trong phòng ngủ thì cái bóng khô cứng của bà ấy lượn lờ trong khu vườn hương thuỷ thảo. Mùi hương thuỷ thảo ngọt như vanille bay vật vờ, bay vào tận phòng ngủ làm tôi hoang mang. Cái gì là thật, cái gì là giả? Tiếng ngáy, cái bóng? Mùi tử đinh hương giữa mùa đông? Tất cả những thứ kỳ quái này đều là sản phẩm điên loạn của Moni.
Bờ Bên Kia – Chương 5: Áo lụa Thượng Hải
Ừ, thì Chấn có cặp mắt đen thẫm và khuôn mặt kiểu Á Châu rất đẹp. Gã nhìn tôi cười, bất chợt tôi cũng cười đáp lại. Nụ cười của Chấn rất điệu đàng, hao hao như nụ cười của mấy nam tài tử Hồng Kông hay Hàn Quốc gì đó. Những khuôn mặt hay xuất hiện trên màn ảnh DVD nhà mạ, tôi cố nghĩ như vậy. Mép môi bên trái của Chấn hơi trễ xuống mang một chút mỉa mai giễu cợt rất điện ảnh. Mà tôi thì không thích ai đóng phim giễu cợt mình.
Bờ Bên Kia Chương 4: Phần sâu
Một đứa trẻ năm tuổi tên là Thomas, buổi sáng tìm thấy xác mẹ trên giường. Con dao cắt cà chua đâm xuyên qua ngực trái. Chỉ có hai người hiện diện trong đêm xảy ra án mạng và toà án đã kết tội John Gellert. Không ai nghĩ rằng, một đứa trẻ năm tuổi có thể giết chết mẹ mình, trừ một người
Bờ Bên Kia- Chương 3: Ngôi sao cô đơn
Ba mạ tôi và những người đồng hương phát hiện ra mối tình đầu của tôi và họ phẫn nộ treo cổ tôi lên. Chắc họ muốn tôi là tấm gương cho những đứa trẻ khác. Hay họ muốn họ là tấm gương cho những người lớn khác. Hay họ muốn cộng đồng này sẽ là tấm gương cho những cộng đồng khác. Hay họ muốn người Việt mình làm tấm gương cho những dân tộc khác.
Bờ Bên Kia- Chương 2: Phần mộng
“Robert, người ta có thể giết người trong giấc mơ.” Câu nói khủng khiếp đó mở một con đường đi vào vùng tăm tối của ký ức và huỷ diệt cả phần đời còn lại của tôi.
Một đêm nào đó trong bóng vô thức, tôi sẽ giết chết Vi bằng con dao răng cưa cắt cà chua.
Bờ Bên Kia- Chương 1: Bóng tối ban mai
Tôi chơi squash, bởi vì đó là môn thể thao của sự cô đơn và dối trá. “Täuchung” là ngôn ngữ của squash, có nghĩa là sự lừa gạt và đánh tráo. Một mình tôi trong căn phòng kín mít, giữa những bức tường trắng loang lổ vệt banh đen. Một người, một bóng và những cú bỏ nhỏ tự lừa dối mình. Một người, một bóng và những cú đánh tàn độc tự sát.
Dương Nghiễm Mậu và một thế hệ bất khuất

Ở vị thế người đọc, tôi nhìn thấy trong tác phẩm [Cũng Đành] của [Dương Nghiễm Mậu] thân phận bi thảm của chính bản thân mình, của đồng bào Việt Nam, của một quê hương điêu tàn. Ở vị thế người viết, tôi nhận ra trách nhiệm cầm bút của mình, nhận ra con đường đưa cuộc sống vào văn chương, đưa văn chương trở về với cuộc sống. Con đường riêng của mỗi một người đi tới tự do.
Trò chơi bóng ky
Hai gã đàn ông đào xuống đất một cái hố. Nó rộng rãi và tương đối ấm cúng. Như một cái huyệt. Nơi người ta cố thủ.
Trước mặt họ là khẩu súng. Một kẻ đã phát minh ra nó, để người ta có thể dùng nó bắn vào con người. Thường người ta chẳng quen biết gì những con người đấy. Người ta còn không hiểu ngôn ngữ của họ
Đồng hồ bếp
Thế căn nhà của ông nhất định bị trúng bom vào lúc hai giờ rưỡi, một người đàn ông vừa nói vừa nghiêm trọng trề môi dưới. Cái này tôi vẫn thường nghe. Khi quả bom rơi xuống, đồng hồ đứng lại. Đấy là do sức ép
Giới Thiệu tác giả Wolfgang Borchert

Borchert bị đưa ra toà án binh Nümberg với tội danh “Tự huỷ hoại thân thể” cùng mức án tử hình. Borchert được toà án tha bổng nhưng sau đó lại bị truy tố về tội chỉ trích chống đối chính quyền bằng nhiều hình thức
Radi
Chúng tôi đứng giữa vài cội hắc dương. Có cái gì hơi sáng nằm kia. Đi, Radi nói, mình nằm ở đấy. Tôi thấy một bộ xương người, như là cái tôi từng biết trong trường học.
Thú dữ trên con đường 24

Những ngón tay không trọng lượng lại kéo nhau đi trên con đường hai mươi bốn.
Đi tiếp.
Và tuyệt vọng đi tiếp. Giữa nguy hiểm thú dữ.
Hãy thận trọng – Tôi lo sợ nhắc – Đừng quên xoá dấu vết.
Bình Luận mới