Bài đã đăng của Đinh Trường Chinh
Sài gòn 1985
sài gòn 1985
tôi thấy rõ mình trong đoàn người ấy
tôi là thằng bé đi bộ
bằng đôi dép nhựa đứt quai
Tấm Hình Năm 1968
Bố tôi đang làm gì
những ngày Tết Mậu Thân?
Có lẽ chỉ là chiếc xe suzuki màu đen hết xăng
kẹt lại giữa đường.
đi thật xa
ra khỏi vũ trụ này
không cần khoá cửa
đôi khi anh cũng giật mình lo lắng
không biết chúng ta đã nhớ
tắt bếp lửa hết chưa?
Bỏ lại đêm
tôi bỏ lại đêm
những điều chưa nói hết
những điều chưa kể xong
những điều
đêm đã nghe cùng tôi
Trò chơi
Đứa bé kéo lê con diều trên cát. Nhìn ra đường chạm giữa nước và mây, nó thì thầm vào lỗ rốn mặt trời một niềm bí mật, như cách người ta thường trút điều bí mật mình vào cái lỗ, rồi lấp lại bằng đất.
ngày
bây giờ là ngày biển bơi qua từng
buồm mây hình cá
nuốt trôi mất tăm.
rồi ném trả tôi vào cơn ác
mộng. đêm.
bật dậy. một hòn lửa đỏ lăn ra từ óc.
bóng tối
mỗi đêm như thế, tôi cưu mang trong mình một xác cá . loại cá bơi trong bóng tối và chở giấc mơ biển cả . cô đơn là chiếc bào thai nằm trong bụng tôi nhiều năm . tôi bơi . . . tôi bơi . . . tôi bơi . . . hoang tưởng như một vở kịch không có nhân vật .
chiều-thánh-cũ
Thức giấc với ý nghĩ những con cá đã lìa đi mất
Người lao công vừa đổ sạch giấc mơ tôi
hủy tích một niềm bí mật.
Khuya
bật thức lúc 2:18 am. nghĩa là còn 1 tiếng 42 phút nữa, tôi mới chia tay đêm một cách chính thức.
một cách chính thức, tôi sẽ đi tìm, như mọi ngày…
Notes rời trong ngày tuyết đầu mùa.
Như cô Nhã Ca đã nhắn – “đưa Bố về Xứ Phật.” Trong quan tài, chúng tôi bỏ vào một gói nhỏ, màu vàng, từ chính Dalai Lama, cô Nhã tặng. Về xứ Phật. Một xứ nào xa xăm mà tôi thì quá trần gian để hiểu.
BÀI THƠ CUỐI CỦA BA TÔI
Trong những ngày ở bệnh viện, tôi có thêm một trải nghiệm đầu tiên: 72 tiếng đồng hồ hoàn toàn không làm gì cả, ngoài việc ngồi đó thẫn thờ nắm tay Ba tôi và đôi khi chỉ trả lời những câu hỏi của y tá và bác sĩ, mà thời gian qua như một sát na, một chớp mắt. 72 giờ.00 là một giây qua nhanh chưa từng tưởng tượng được.
Một Giờ, Một Ngày
Trong cùng một thời khắc
người con gái vừa cắt đi mái tóc dài 20 năm
một đứa con vừa bơi ra khỏi bụng người tình cũ
bên kia đại dương,
Buổi Sáng 11
Như mùa đông được nuôi bằng ánh lửa
ánh lửa được nuôi từ que diêm trong túi áo tôi.
Sáng nay tôi chỉ còn khói,
Bốn bài thơ
ngồi ngắm lòng tay nứt trắng
ngồi soi mắt đỏ vào gương
ngồi chạm râu cằm đâm sướng
ngồi nhìn rừng ngút tà dương
tháng tư, trở sến
những con mắt tháng tư
bơi giữa ngày khô nẻ
vũng ký ức bốc hơi
siêu thoát giùm ta nhé
Không Có Gì Quan Trọng, Chỉ Là Ngày Sinh Nhật Của Simone de Beauvoir
Nắng / mưa / tuyết / tiếng hát / Simone de Beauvoir.
Gói cả Paris.
Ra gửi ở bưu điện đầu đường Rue Saint
Dominique, chẳng hạn.
mưa về trưa
mưa về trưa xóm ngái
hương đất nồng phiêu diêu
bài thơ nằm vụng dại
thất giạt giữa khe chiều
Người chạy bộ, và những…
Tôi tiếp chạy bộ trong một ngày đuối thơ
ngày
cái chết hóa thành tiếng nói
phát tán trong sương
Cuối Năm
Đêm
những hàng cây như bó nhang thắp trên thành phố
bầu trời khoan sâu.
Tôi đốt cho mình que diêm gãy chết hai lần
Tiếng Động
Những bước đi
trên mặt chiều phẳng im
thành phố thúc hối ngắn ngủi
đã có thật tiếng động như thế,
làm ta giật mình?
trong thành phố của Dali
Chúng tôi đi về hướng chỉ tay của tượng Chúa đến khi chạm bờ biển rộng. Ở đó mỗi ngày mặt trời cắm lên mặt nước. Bãi cát trải dài những bố cục nhô nhấp tròn và những người đàn ông miệng dính đầy muối mặn.
Chạy
Tôi đã bị đuổi chạy
những cuộc chạy tiếp sức từ giấc
ngủ này đến giấc ngủ khác
giẫm đạp lên từng giấc mơ mình
Những Ý Niệm Còn Lại
Hãy nhìn về mặt trời vô sắc
lộ gần giữa khoảng không
khi các cao ốc vừa gục ngã và biến mất
bằng vận tốc của một bài thơ lãng quên.
Mưa và Khói
tôi muốn nhìn chúng upside down
và nghe một bản jazz mỏi
trước khi trong tâm thức tôi hiện ra những
chiếc sọ người
treo ở đầu cột điện
Bình Luận mới