Bài đã đăng của Đoàn Thị Cảnh
Thơ đi bằng nhịp điệu
Lần đầu rung rinh, tôi như bài thơ lục bát
ngắt nhịp, gieo vần cũng lắm ưu tư
chút cảm nắng bây giờ như đã cũ
như lục bát bây giờ, làm dễ mà khó hay
bài ca của lửa
Thành ánh sáng hôm nay và lại thành tro tàn một ngày sẽ khép
Và bài ca của lửa lúc mặt trời mọc
Như ráng đỏ bình yên cháy trong lòng mỗi người ngày sám hối
Âm thanh của tiệc đêm
không phải mọi âm thanh đều có giá trị như nhau
Tiếng sột soạt của tiền 2 chục và 500 ngàn đâu có gì khác biệt
Và những điều giống nhau lại phát âm rất khác
Tiếng bàn chân dưới từng gầm bàn ghế, tiếng ứ hự trong đêm
Những giấc mơ

Lúc bắt đầu ở đôi môi
Tôi đã mơ về xa hơn
Lúc sóng tràn qua đôi mắt
Khởi nguyên giấc mơ triều dâng ngóc ngách tâm hồn.
Góc nhỏ trước nhà tôi
Góc nhỏ trước nhà tôi
Có cái nhìn đi vào con hẻm
Mỗi ngày có khoảng ba mươi bảy người
Di cư với hơn ba mươi bảy nỗi niềm.
Vì Sao Cô Ấy Ra Đi?
– Chào em. Một ly vodka nhé.
Cô gái không nói mà chỉ nhẹ nhàng cười như là đồng ý mà cũng như không.
Sinh thú vị với cái cười ấy lắm và cũng không thể không gọi hai ly vodka. Vodka trong suốt và ấm nồng. Loại thức uống chống lạnh của người phương Bắc bây giờ tràn ngập Hà Nội và cả một số vùng lân cận.
Bình Luận mới