Bài thuộc thể loại: Sáng Tác
I would stand
brave and naked in the middle of little Italy unafraid
of objectification and you would love me knowing
that Vietnam is more than a war.
Nhưng với một người còn một tay trái, não bộ sứt mẻ lung tung, máu chảy lạng quạng chỗ tắc chỗ không, lên Mạng là cả một vấn đề, một công trình không nhỏ. Các con trai con dâu (tôi không có con rể ) thường xì xèo sau lưng tôi: Đừng ai chỉ cho bố, bố sẽ hỏi suốt ngày đấy…
Như em
Bờ vai di động giới tính
Làn môi gội nước nhục cảm
Cuộc đời ám khói đàn ông
Truân chuyên là thế
Bầu trời bỗng tối xầm, hai ông Thần Núi quần thảo nhau tiếng rền vang vọng, cả hai làm thành những cơn sấm , và những viên đá có hình quả trứng văng ra từ cả hai trái núi. Người ta đặt tên cho những viên đá trứng đó là Trứng Sấm bị lấy đi từ những con Chim Sấm…
đêm; rõ chán,
mặt trời lại mọc chỗ miếng da non,
ngay phía bẹn
nóng hầm hập
tôi một xó,
như giẻ rách,
Giọng em thì lai Bắc, lai Nam, lai Mỹ, lai Texát, lai Cali,
Lai bé, lai nàng
… and my true voice lies everywhere…
Mấy thằng đàn ông bao một phòng karaoke và tự chọn mỗi người một cô gái. Tôi vốn dễ tính trong chuyện này. Ừ, cô nào cũng được. Miễn là đừng lẳng lơ quá để tôi khỏi ngượng với nó. Không, lần này tôi phải bắt nó ngượng với tôi kìa.
Viết từ phía trái
Cũng như là Paris, thành phố Barcelona đẹp cổ kính, nhưng không có vẻ huy hoàng đến như thế. Các buildings mang nét đẹp kiến trúc La Mã thời hưng thịnh, phảng phất nét ảnh hưởng Hồi giáo và Ả rập. Con người vùng biển này có màu da ngâm đen hơn.
Ngày hạ chí như có ngàn nến thắp
soi buổi chiều trong suốt hồn em
anh đứng đó như mặt trời không tắt
tự nhóm than nung đỏ đời mình
Lần đầu tiên trong đời, tôi đi chuyến tàu đêm xuyên Việt – một mình – băng qua đất nước tôi với một tâm hồn nặng trĩu. Thân xác tôi đang băng băng cùng nhịp con tàu. Nhưng tôi biết còn một cái bóng khác của mình đang lưu lạc ở nơi xa
.. cuộn vào trong em lũ chữ tượng hình hoa/
đèn
rải kín thân thể;
tổ quốc giờ hóa bùn,
từ lỗ rốn tôi nhìn gần…
Ông già:
Tôi sợ lắm. Tôi muốn chết bình thản, thư thái, nhẹ nhàng, như sắp vào một cuộc đời mới tưng bừng ánh sáng
imagine one day
absolutely deaf absolutely blind
the ears could hear nothing
the eyes could see nothing
Tôi biết Phán viết văn, làm thơ cho vài tờ báo văn chương. Tôi có đọc qua, rồi quên. Những bận tâm của Phán và của tôi không giống nhau. Với tôi là chuyện cơm ăn áo mặc cho một gia đình bốn nhân tố. Với Phán là điều gì đó viển vông, mơ hồ, không thực tế.
eating my way into memory a moth
I remember
every delicious sliver of rice vermicelli
every succulent dumpling
every slurp
BàI tHơ chỮ caO CHữThấP,
cOn NgưỜI, lÚc vIết hOa, lúC
GiuN dẾ. LúC hâN hOan,
LúC buỒn kHỤ. LúC trồNG RừNg,
lúc cắT tiếT ANH Em. CoN NgƯời,
Một SiNH vậT lỦNg củNG.
My father arranged for his secretary, me and my brother to evacuate with a Chinese family. They had a daughter working for the Americans. Not wanting to lose their properties, some of them chose to stay behind. That’s why they sold my father three spots. My fake name was Ly Ky Kiet.
Cho đến khi nàng quyết định gắn hai chiếc răng nhựa, chúng tôi chia tay nhau, vì nàng mắc chứng lãnh cảm. Có thể vì thân thể tôi không có mùi nhựa.
Hắn luôn luôn ngồi một mình. Không hiểu bằng cách nào, tất cả những người uống cà phê ở đây đều biết ít nhiều về hắn, trừ tôi. Thật ra, tôi cũng được nghe về hắn, nhưng điều ấy với tôi không có nghĩa là biết.
nắng mở cửa mả
nó hoá băng sơn
lạnh bàn tay đuổi những đám lửa bên dưới
thâm thấp nho nhỏ non tuổi
Khuôn mặt trẻ trung không son phấn cuả cô rạng ngời hạnh phúc. Tất cả mọi người ở đây, kể cả bạn và tôi, hẳn đều biết cô gái đang yêu. Trừ riêng một, duy nhất: hắn!
Chàng bước qua cổng, đi vào phòng khách ngồi xuống. Nữ chủ nhân rót một ly nước cam đặt trước mặt chàng. Chàng cám ơn và thầm nghĩ giá được trà ngon mới pha thì hay biết mấy. Có lẽ nàng đã quên mất rằng chàng vốn thích uống trà nóng. Tay nàng cũng cầm một ly nước, nước đun sôi để nguội.
Ngồi đợi
Người không tới
Ai hất vào tôi những cơn vô cảm
Ngồi nghe Ai khóc? – Tiếng khóc quen thuộc…

Thú cũng như người
Cô gái nói đến, nếu mới 15, thì tôi chắc là đã lắm người thăm nhưng hôm nay cô không đi chùa Hương mà hoa cỏ mờ hơi sương đã đi lao động. Nếu cô 25, thì con nhỏ đang ở nhà nghịch đất không biết là mẹ mới bỏ xác bên kia biên giới, dưới bom khôn chính xác sản xuất tại Hoa kỳ…
Tôi khước từ làm Âu Cơ sản xuất trăm trứng nhân bản ngoại hạng thối nát
đằng sau băng ghế da sang trọng của chiếc limo màu bạc.
Cô đã đến thành phố đèn màu neon này để chạy trốn tất cả, khi cô gặp anh, những đồng đô la ánh trong đôi mắt lục xanh của anh trên sàn nhảy,
cái ghe chữ nghĩa đã xa bờ nhiều sải tay, bị sóng gió đánh ngược, suốt buổi chiều và phần còn lại của đêm, mãi canh tư, doi mới đi trên bóng tối mặt nước
tôi khát khao tình yêu
tôi căng bừng nhục cảm
tôi muốn làm một người đàn bà ngoại lệ
tự do sống
tự do nói