Bài thuộc thể loại: Da Màu số 13

damau.org số 13 đánh dấu nhiều điều mới mẻ. Trước hết là phần tin tức văn học nghệ thuật thế giới trong "Chân Trời" do Đỗ Lê Anhdao đảm trách. Truyện chớp tiếp tục …
tôi mượn ánh sáng yếu mờ của
buổi sớm tinh sương để mài dao
phát hiện thấy sống dao dần vẹt
lưỡi dao thì lại rất cùn
mặt trời vụt lóe
Đừng xoay lưng
khi đối đầu hay khi chia tay
với quân địch
tôi không nói là kẻ thù
nghe lại đây
quân địch
quân địch chứ không phải kẻ thù
quân địch sẽ có quyền sống
Sa mạc không một bóng người, cây hay thú vật. Thế mà trước đó, họ cứ khăng khăng bảo sa mạc không khác gì lắm đâu. “Nhiều ngày, không gió, nắng lại còn mát hơn.” Cổ tôi khô rang, đi từ sáng không một giọt, bây giờ nuốt nước bọt thấy đau đau. Thôi thì cứ nhắm thẳng mà đi, không qua phải không trở trái, thế nào cũng tới. Họ bảo thế.
Cứ mỗi lần lật lại truyện ngắn của Trần Vũ, là tôi nhớ đến câu thơ của Mai Thảo: “Dậy đi! Dậy hết thành dông bão / Nhảy dựng ngang trời thế đá tung”. Ý thơ của Mai Thảo nói đến một điều khác, tôi biết, nhưng chữ nghĩa trong hai tập truyện của Trần Vũ và nhất là những truyện sau này của ông, cứ làm tôi liên tưởng đến thế đá tung giữa làng chữ nghĩa. Thế đá tung khô khốc và quyết liệt, nhưng quan trọng hơn, đó là thế đá tung đã tạo nên những đợt sóng thay đổi được sự chán ngắt, phẳng lặng như tờ của mặt hồ văn nghệ.
(chị tôi: tài tử màn bạc Nhật)
trước khi vào đường nghệ chị là á hậu Phù Tang
chẵn 40, kết duyên cùng tuyển thủ bóng chày kém 4 tuổi
đã 6 năm
Rồi cũng đến lúc tự nhiên những
con chữ muốn nổi cơn điên, chúng
cứ lúc tụ lại lúc dãn ra, lúc
tiến vào gần, lúc lùi xa, đậm
Cô giáo dương cầm, Erika Kohut, ào như một cơn lốc vào căn chung cư cô ở chung với mẹ. Mama thích gọi Erika là cơn lốc nhỏ của bà, vì cô bé thật là nhanh như quỷ.
Ta chờ chót kiếp chả hồi âm
còn chăng vài nốt nhạc dương cầm
Ta mang ra đốt [cây đàn cháy]
cháy rụi tình ta ra nước trong
Người đã toi rồi đâu khoác nữa
dù mồm có há cũng như không
Ngày đẹp
Anh ta không còn yêu tôi
Những mảnh rời của tôi bay thành đội hình
ngang qua lá phổi xanh của bầu trời
Thanh mã tấu được rút lẹ ra. Bất chợt đầu nạn nhân từ phía sau ngẩng lên từ từ rồi gục xuống phía trước thẳng góc với thân người. Hình như còn sự cố gắng trong cõi tối tăm, nhiều lần kẻ hấp hối cố nâng đầu lên, nhưng chỉ nửa chừng, chiếc đầu lại được để cho tự do rơi xuống. Từ miệng vết thương, những hơi thở cuối cùng chậm, đột ngột làm sủi những bọt máu và phát ra tiếng kêu khò khè, đứt đoạn của người lên cơn suyễn.
Nghệ thuật mất học cũng đâu khó quá;
bao nhiêu thứ dường như đã sẵn sàng
bị mất nên sẽ chẳng thành thảm họa.
người ấy bỏ đi ngoe nguẩy đuôi dưới ánh sáng hồng . đuôi đen đen ngăn ngắn không lông ngó như đuôi lợn mà cũng tựa đuôi voi. chắc chắn hắn không phải khỉ. tất cả những con khỉ có đuôi đều đã bị loài khỉ không đuôi thanh trừng . chắc chắn hắn là người hôm nay
Xác người thanh niên nằm trên đường trong một vụ đụng xe được đắp bằng chiếc áo mưa của một người nào đó trong số những người đứng xem
Nàng trút cởi bí mật úp trên vách đá và trầm mình vào im lặng tìm sự an toàn
mật mã chiếc chìa khóa mở cửa một nỗi đau kinh hoàng
căn nhà của một người đàn ông và ba người đàn bà
tràn ngập âm thanh và mùi hương phản cảm
tiếng động tình của cô gái, tiếng khóc của nữ chủ nhân, tiếng thở dài thất vọng của nàng
mùi rượu của cô gái, mùi chăn gối hơi quen của nữ chủ nhân, và mùi tóc uớt sương ân hận của nàng
For many overseas Vietnamese, the first trip to another country means a journey back to Việt Nam. This journey is usually more than a vacation; it is symbolic of the search for our origins and answers to our past.
Rượu đằng chấp chới tình cô
gió khuya hứng lạnh một tờ rẩy run
uống bao nhiêu lụy chưa chùn
bước trong thiên hạ bước cùn mằn tâm
ngọa lời cay đắng trăm năm
ẵm ngửa bồng ngửa chút cầm cố theo
Mãi mãi là lần đầu
Tôi chỉ mới quen biết em bằng thị lực
Vào khoảng thời khắc nào đó của đêm, em trở về ngôi nhà trong tầm ngắm cửa sổ tôi
núi đá trỗi
bậm trợn
từ chân trời Tây phương
hạt kim cương sáng trắng
giữa mảnh xanh lục
rừng thông phủ vùng lũng
tuyết tràn đỉnh lấp lánh đổi màu
Khi ba má tôi thành hôn
vào tháng 9 năm 1975 ở Việt
Nam cả hai đều bị
thời gian đánh cắp:
đêm thắt lệ cầu vồng giữa nụ buồn tháng hai và trái đau tháng chạp. trên mặt tuyết cô-đơn-em, dấu tích nhớ nhung bày ra những vết chân thỏ êm ái nhịp nhàng.
ngồi xuống nhìn từng đảo-băng-kỷ-niệm lặng lẻ trôi trên biển-lạnh-ký-ức,
đo lường thể tích yêu thương, phần chìm bên dưới mặt nước miên tuởng mình.
This morning when I was standing at the front door, I let my eyes follow you pulling your suitcase, and watched you disappear behind the car. I felt mixed between happiness and sadness.
I know that this young lady is my daughter who just gave me a good bye warm hug. But also she is a someone, someone who has grown up and stepped out of her family door into her own life.
My teddy bear is very old, I do not remember how long I have had him. As a habit, I’d been going to bed with him nightly. I hugged him in my arms when I laid on my side. I tucked him under one of my thigh when I laid on my back. He’s just a little bear but he provides such stability. Maybe this is only a habit of trust, but without him I would feel like I was on the moving boat, and it would be hard to sleep. I hugged him as I hugged my sleep, my dreams or my poems. Both of us are pretty old!
And I thought, I must do something for the remaining days, until the moment I get to see you. First, I positioned myself in front of the writing table, typed in the keyboard these words: “Are you anxious?” Then I clicked the mouse on the send button. But I reconsidered, everything had quieted down over that side of the world, if your yearning for me did exist, it was merely an illusion. What made me believe I can hear the sound of your breathing?
Throughout the night, only three comforting thoughts pass through her restless mind; the old granny panty she is wearing, her unshaven hairy legs, and an absolute sense of respect for his wife.
Of Mice and Subways
translated by the author
from Truyện kể Chuột và Xe Điện (damau.org 12)
At the subway stop of train #9, at the corner of 7th Avenue and 28th Street, in New York City; …
She possessed a pair of piercing eyes and lips that could heal any wound.
He was an easy-going, average man who frequently liked to stare at the tip of that perky nose on her face. He became aroused at the sight of her cherry nose tip whenever she wandered outside in the cold.
Có người gọi Dương Văn Hùng là Họa Sĩ, có người gọi anh là nhà điêu khắc, bởi vì Dương Văn Hùng tốt nghiệp trường Quốc Gia Mỹ Thuật Sài Gòn bộ môn điêu khắc và hội họa. Theo tôi, nếu cần thiết để chỉ rõ cái nghiệp dĩ của Dương Văn Hùng, chúng ta phải gọi anh là nhà điêu khắc, hơn thế nữa, một nhà điêu khắc tài hoa.