

mỗi người đều mang theo ít hay nhiều một đám mây
mỗi người đều mang theo ít hay nhiều một đám
mây như một niềm bí mật. Tôi chạy theo cơn
mưa hết một buổi chiều nhưng không biết mưa
đi về đâu. Tôi không thể phân biệt giữa mất và
chết. Tôi không thể hỏi người bên cạnh. Sự thật
là bằng cách khép lại mâu thuẫn tôi đã mở ra
một mâu thuẫn khác. Sự thật là tôi trở nên dễ tổn
thương hơn khi chạy vào một đám đông. Tôi nhìn
vào bất kỳ một bộ phận nào trên cơ thể cho đến
khi nó phát sáng, mơ ước bằng cách đó có thể
che đậy tình trạng mất cân bằng của mình. Cho dù
đứng với ai tôi vẫn nhận ra bên trong tôi tiếng nói
của một kẻ lạ mặt. Rất nhiều lần, khi còn lại một
mình trong bóng tối, tôi gọi tên đường viền sáng
bao bọc đám mây hàm hồ ấy rồi lắng nghe,
lắng nghe, thật lâu.
bài đã đăng của Vũ Thành Sơn
- Buổi tối ở Hội An - 18.02.2019
- Để sống những ngày này - 04.10.2018
- Đọc thơ Xàm Cú của Nguyễn Viện - 09.03.2018
- Về bài thơ Mong Mỏi của Nguyễn Đạt - 07.02.2018
- biểu tượng * những con sông đánh mất linh hồn - 09.06.2017
- mỗi người đều mang theo ít hay nhiều một đám mây - 24.04.2017
- Vũ Thành Sơn: Bạo Ngược Của Lịch Sử - 04.05.2016
- đây hoặc đó - 14.07.2015
- thầm kín - 02.06.2015
- tháng tư ♦ mỗi ngày - 27.04.2015
- Từng cái một - 13.04.2015
- Có một thời chúng ta (7) - 02.03.2015
- Happy Ending - 10.02.2015
- Có một thời chúng ta - 12.01.2015
- Một ngày khó khăn - 30.06.2007
- Chân dung tự họa - 21.10.2006
- Mùa không mưa - 02.10.2006
- Hư cấu & Búp bê nhựa - 26.08.2006
Phần Góp Ý/Bình Luận