

Có một thời chúng ta (7)
Vũ Thành Sơn
♦ 0 bình luận ♦
2.03.2015
Một cái chai dốc ngược
đã trút tôi ra khỏi thế giới. Xúng xính đi lại
trong bộ da lộng lẫy. Mùa hè như cái vỏ xe hơi cũ
mắc cạn trên xa lộ. Một đầu là biển và một đầu kia
là con đường tráng nhựa. Tiếng còi tàu
bị ép mỏng ở giữa. Đừng len lỏi
giữa những cái chắn bùn bóng lộn khả nghi
Hãy chạy trước khi quá muộn. Biển là một
sinh vật mang trên mình nhiều thương tích
Thế rồi họ đến, nhiều như mây. Một người, một
người rồi một người. Tiếng ồn lớn lên từ chân trời
Nhưng rốt cuộc tôi đã làm gì tình cảm mình?
Cú thất bại đầu tiên từ một va chạm nhỏ
Tôi mềm và xốp. Tôi là một cái bùng nhùng, khó nuốt.
.
bài đã đăng của Vũ Thành Sơn
- Buổi tối ở Hội An - 18.02.2019
- Để sống những ngày này - 04.10.2018
- Đọc thơ Xàm Cú của Nguyễn Viện - 09.03.2018
- Về bài thơ Mong Mỏi của Nguyễn Đạt - 07.02.2018
- biểu tượng * những con sông đánh mất linh hồn - 09.06.2017
- mỗi người đều mang theo ít hay nhiều một đám mây - 24.04.2017
- Vũ Thành Sơn: Bạo Ngược Của Lịch Sử - 04.05.2016
- đây hoặc đó - 14.07.2015
- thầm kín - 02.06.2015
- tháng tư ♦ mỗi ngày - 27.04.2015
- Từng cái một - 13.04.2015
- Có một thời chúng ta (7) - 02.03.2015
- Happy Ending - 10.02.2015
- Có một thời chúng ta - 12.01.2015
- Một ngày khó khăn - 30.06.2007
- Chân dung tự họa - 21.10.2006
- Mùa không mưa - 02.10.2006
- Hư cấu & Búp bê nhựa - 26.08.2006
Phần Góp Ý/Bình Luận