Cô leo lên mặt, cách thực hiện và dẫn nhập
“Cô leo lên mặt” là một xê-ri trong khuôn khổ của “Chân dung tự chụp” (“Đùi tôi lông lá”; “Tôi lộn trong phòng”; “Buồn trong khách sạn”…) và được bắt đầu từ tháng 10.2009.
Cách thức thể hiện rất (khá là) đơn giản. Cần một người không nặng ký mấy (cái này tương đối), một người nín thở được trong vòng 5 đến 15 giây, một máy ảnh và một nơi ngả người. Người không nặng mấy có thể cụt cả hai đùi nhưng người biết nín thở thì phải ít nhất là còn một tay để tự bấm máy lấy.
Tất nhiên, vị thế hoán chuyển, giới tính, nơi chốn, ngày giấc… thì tùy vào từng cá nhân và mỗi hoàn cảnh. Bài viết, phụ chú đi kèm và “minh họa” các tấm hình, có hay không và dài ngắn thế nào, liên hệ đến những tấm hình này ra sao cũng rất (hoàn toàn) rộng rãi. Số hình không hạn chế. Thôi thì, sao cũng được hết.
Trình bày có thể trên mạng, trên file powerpoint, slideshow và màn hình, trình bày mềm. Trình bày cứng có thể dưới dạng ảnh in ra, trên báo giấy, trên tạp chí, triển lãm treo tường.
Dạng cuối là dạng trình diễn. Ở một không gian nào đó, các nhân vật kẻ ngồi người nằm này có thể tự chụp trước công chúng “live”, ảnh được thể hiện trên một hay nhiều màn hình lớn nhỏ bày chung quanh. Họ có thể lầm bầm, họ có thể lặng câm, họ có thể đọc thơ kể chuyện gì đó hay họ có thể bình phẩm. Không gian không nhất thiết phải là một sàn diễn, có thể là cửa kính của một gian hàng trong một phố mua sắm nhiều khách lại qua.
Sau cùng, đây không phải là chuyện chân dung tự chụp của tôi với sự hợp tác nhúc nhích và tích cực của cô A, bà B. Chân dung của tôi thì chán lắm. Chân dung của tôi thì bạn chán lắm.
Đây là một lời rủ rê và kêu gọi bạn thực hiện chân dung tự chụp của bạn.
Xin mời.
Cô leo lên mặt (1)
30 thước vuông diện tích, căn hộ không có chỗ ngồi, áo quần xếp từng chồng đây đó, một cái giường đôi. Cửa sổ nhìn ra đường giờ vẫn còn khách dưới đèn vàng của một hàng hiên quán nước.
Thâu đêm, cô bảo.
Bên ngoài nửa mưa nửa tạnh, trời không lạnh.
Tôi nói, chân dung tự chụp thì chán chết.
Tôi lên giường nằm tay cầm cái đèn pin.
“Giờ nếu có ai trèo lên mặt”.
Cô nói, để tôi mặc quần bò vào.
Aline, Rome, tháng mười 2009
Cô leo lên mặt (2)
30 thước vuông diện tích, căn hộ không có chỗ ngồi, áo quần xếp từng chồng đây đó, một cái giường đôi. Cửa sổ nhìn ra đường giờ vẫn còn khách dưới đèn vàng của một hàng hiên quán nước.
Thâu đêm, cô bảo.
Bên ngoài mưa tạnh, trời vẫn không lạnh.
Tôi nói, chân dung tự chụp thì chán chết.
Tôi lên giường nằm tay cầm cái đèn pin.
“Nếu có ai trèo lên mặt”.
Cô nói, giờ thì để tôi mặc quần thun.
Aline, Rome, tháng mười 2009
Cô leo lên mặt (3)
Cửa hàng như một cửa hàng Hà Nội, mặt tiền hai mét rưỡi, người cao từ một mét tám trở đi bước vào thì có cảm tưởng làm như phải cúi đầu. Bên trong lập loè và lổn ngổn kem dưỡng da, mì ăn liền. Cuối phòng, cách hai ba sải tay là một cái cửa khác, loé sáng (lửa lựu đơm bông) như lối ra của một địa đạo. Mưa phiá ngoài đường vẫn rậm rựt và người phụ nữ sau quày ưỡn người ra nhạt nhoà đậm nhạt. Tôi nói:
Bar mở hay là đóng?
Bà liếc mời vào trong.
Hai chục chỗ ngồi ép vào nhau quanh co, mỗi đầu có một căn bếp nhỏ. Bàn ghế nhựa cao thấp, lớn nhất là một màn hình mỏng trên tường. Khách duy nhất là một anh bản địa trung niên, râu ria nhớn nhác trước một chai Almaza câm nín. Tôi từ bạt ngàn cây số miền Đông đến, cô phục vụ khui cho tôi một lon lại là San Miguel. Thì đây là một bar Philippines, bar Philippines độc nhất tại Beirut, nấp trong một cửa hàng tạp hoá thập thò trên quảng trường Rachid Karame ở khu vực Hamra.
Ngoài bà chủ, còn phải trông cửa hàng phiá trước, hôm thứ hai này vắng ngắt mà vẫn có hai cô phục vụ. Một cô cầm micro ngồi rap tagalog, ca từ chạy chẳng hiểu vì sao trên những thước phim muông thú Phi Châu làm nền. Tôi áp vào kế bên gục gặc, thì cũng đoán ra được “serbesa” có nghĩa là bia và “irog” là người yêu. Cô da ngăm và mặt tròn này nhất định tôi phải là người đồng hương của cô và giả dạng người ngoại quốc, mặc dù tôi quyết liệt phủ nhận. Một anh Lebanon đi vào, nói gì vài câu với cô đứng quày rồi vỗ vai tôi, xiết tay và thăm hỏi. Anh bước ra, cô đứng quày sà xuống vào ngay cạnh tôi, giật micro từ tay cô mặt tròn, để tôi hát bài này tặng anh.
Phil Collins, solo vào thời kỳ hậu Genesis, ca từ Anh và Hàn Quốc (!) vẫn chạy trên những hình muông thú, giờ là ở tại Bắc Cực. Rachel (Ra“j”el) trái soan mặc áo trắng chẽn bằng jersey bó thân hình mũm mĩm, đặt một tay lên vai tôi đong đưa tiếng hát. À, đây là bar, bar karaoke và karaoke ôm? Bộ ngực cô bần bật, thổn thức theo điệu nhạc đến hết bài thì được Very Good 91 điểm, cô phải hát một lần nữa tặng lại tôi.
Bộ ngực thì phải Excellent, 97 hay 98, ai ý xấu sẽ cho đây là ngực sửa và có lẽ là ngực sửa thật, nhưng mà đã sao, hai quả bưởi Rizal lưng tưng một vùng tâm sự chứ không phải là bưởi Biên Hoà. Tôi không ý xấu, sai thì phải sửa.
Ba năm tha hương rồi, còn hai năm nữa Rachel sẽ trở về Lungsod Quezon.
Anh đến đây lần đầu?
Không hôm qua tôi có đến nhưng đông người quá. Chủ nhật là ngày nghỉ của các thiếu nữ Philippines ở đây hành nghề giúp việc nhà, nghẹt cả con phố này làm mưa không đến đất.
Mai tôi đi Abu Dhabi rồi, tôi nói thật.
Anh làm ở Abu Dhabi? Tôi nói láo, gật đầu.
Cô ở đâu?
Tôi ở ngay gần đây trên lầu, Rachel nói.
Cô đứng dậy và tôi đứng dậy, Rachel cao lắm giá chót là một thước tư hay một thước ba mươi lăm. Một búp bê nẩy nở và chân ngắn nhưng mà cân đối, chỉ có bộ ngực khủng này là hơi bị lệch. Bộ ngực này mà tôi nấc đứng thì rất vừa tầm dương vật.
Tôi liếc ra ngoài, mưa thôi giữ khách.
Vô duyên chưa, chuyện này thì ăn nhập gì đến chuyện leo lên mặt mà ngồi. Xin mọi người tha lỗi.
Tôi nói, rồi, chắc cỡ một hai tháng nữa tôi sẽ trở lại đây.
Cô leo lên mặt (4)
Đảo Lulu nằm lù lù trước mặt, vàng vọt đèn đêm.
Đây vào giấc này là một khối đen xì chắn tầm nhìn từ Corniche. Về phía Tây Bắc, tôi thấy lốm đốm là kỳ quan thế giới Palm Island tại Jebel Ali, cách đây vài ba mươi cây. Phải không có hòn Lulu thù lù, biết đâu chẳng đoán được ra phiá bên kia Vịnh một hai trăm hải lí, hòn Kish và bờ biển Ba Tư rù rì.
Gió đêm hâm hấp. Giờ đã gọi là mát đấy. Nghe đâu là một hai tháng trước mới cực hình sa mạc.
Tôi trở xuống đường hầm đi bộ. Hai thanh niên Ấn Độ cầm tay nhau đi dạo, một phụ nữ Ả Rạp quấn khăn che tóc nhưng mông bó quần thể thao Bebe lúc lắc, vung vẩy bàn tay cầm di động. Tôi nhớ đến một cô Saudi con nhà giàu. Ở nước ngoài cô quần cộc và chân trần đứng nhún nhảy trên quày một quán rượu. Giờ thì cô đang ở Jeddah và trùm mền lên đầu, có khổ cô không.
Phố vắng. Một tháp đền Hồi xanh lợt lạt nhún nhường giữa những cao ốc tối.
Tôi vội. 3 giờ 30 sáng là đóng cửa hộp đêm Blitz ở Novotel Centre.
L.L., Abu Dhabi, tháng mười một 2009
Cô leo lên mặt (5)
Tôi nhớ đến cô Saudi chân trần đứng nhún nhảy trên quày một quán rượu.
.