tôi đi bộ
tư duy là vẫn đi và đang đi
cứ
vòng quanh thành san francisco
lòng tự do [một cách ù ù
cạc cạc!] chả sứ mệnh
nên rất lãnh đạm với mọi thứ
mang tính tất nhiên
khi nhìn tia sáng
từ mặt trời / chiếu qua những cành
lá
maple
thường trong đầu tôi nổi cục
cục
lửa – đỏ ối
chúng tập trung vào quấy quá bản thể
nhưng tôi không còn trẻ nữa
mùi tôi
quả một thứ mùi của phòng triển lãm tranh
đã đóng cửa lâu ngày
… buộc phải đi bộ
nhằm thư giãn – cũng đúng
đùng phát
khám phá ra
rằng, rất chán đi bộ – điều này
chẳng nhằm hỗ trợ cho gì sất
tuy nhiên: cố gạt cái suy nghĩ [tiêu cực] ấy
sang một bên
tôi lui tới
lui về – trong căn buồng 8m x 12m
như một thành tố ngoại lai
ngày hiện giờ
nóng khủng khiếp / thời gian một dòng chảy
trôi bất biến
trên đầu
lúc nhanh
lúc cực chậm – tâm trí thì cứ cố bám theo đó
vá víu
– vâng
vẫn
chả biết bao giờ mới kết thúc.
.