nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
–TCS
bạn nhắc tháng tư—
vẫn nhớ nhiều khi ngày lánh mặt lẩn khuất trong đêm
và đêm từng đêm chập choạng tỏa lan mùi sóng biển
trong mù sương đi về le lói ngọn hải đăng
đêm từng đêm tôi mục rữa nhìn tôi ngơ ngác
không nhớ tôi đã đứng lên ngồi xuống bao lần
chân vướng rong biển rối nùi hư hoại nồng nặc
đợi chờ con triều lên cao tẩy rửa—tôi cầu tôi xin
tôi van tôi lay tôi lạy chúa phật thánh thần trời đất
trong câm lặng tôi nghe tiếng sóng tiếng mưa
tiếng khóc tiếng kinh kệ chuông mõ hòa âm phối khí
và tôi lúng túng ngượng nghịu như người ăn chực
chờ mãi chờ hoài vẫn chưa được trao một hộp cơm
—bạn nhắc tháng tư.
búa liềm nhuộm màu đỏ tươi của máu
cờ xí biểu ngữ chồng chéo ngổn ngang
tương lai chết ngợp trong cái bóng đen quá khứ
trùm khắp chụp rộng một cõi hỗn mang
ngột ngạt trên dòng chảy ý thức
âm vọng lời ca trớ trêu gọi mời
người vẫy tay giã biệt buổi rạng đông
cánh đồng khô cây dang tay trốc gốc
lời vụn cùng lời vụng như cánh bướm
vơ vẩn vờn quanh theo tiếng phong linh
ngân nga trong vắt ngày sâu thẳm
nhặt khoan thời gian rơi rớt một mình
hôm nào mây về đăm chiêu trên vầng trán
vuốt ve những lọn tóc che khuất đôi mắt nâu
cúi xuống—xa hun hút giấc mơ dài đầu hạ
ngày bàn tay mềm mong manh trong bàn tay
chút nắng chiều lắng đọng trên vòm lá
bàn tay không nắm giữ được bàn tay
bài hát giờ đây nhợt nhạt phôi pha
quãng đời sau lưng dập vùi trong cơn lốc xoáy.
.