CẮN RỨT, CHA VÀ CON
nếu ta chết hồ đồ bởi phía quốc gia
có lẽ cuộc diện sẽ không như ý
chẳng lẽ cả nước sẽ sụp đổ?
trên đời nầy làm gì có
” không mợ, chợ có bỏ không bao giờ”
ta đã thắng cuộc và nắm quyền lực
người con yêu tháo chưa ra bộ mặt áp đặt
thê tử con là con cháu phía bên kia
dẫu gì cùng một đại từ đường
sao không giải quyết đội trời chung
bản chất để đâu?
bờ cõi, cha dốc lòng giành lấy
sĩ khí, nhân tài đòi thái độ chính danh
mà việc cha làm nghịch đạo
chưa từng hối hận, có thật không?
như lời con, thủ ác là cha?
cảnh ngộ ăn nên làm ra
hoành tráng cơ mà
ta không sai
nhưng chỉ là hào nhoáng
thực tế đầy sai trái và cơ nhỡ
nhất quyết ta không sai
người quốc gia cũng vì tổ quốc
lại ruồng rẫy họ
cả khi cha dẫn dắt lộn đường tiên tổ
có là sai, là có tội, là món nợ?
ta không sai…cho đến chết…không sai…
rồi sẽ đối diện quá khứ
sách sử và hậu thế
nhân quả thế gian
nhà ta, sớm muộn gì, phải trả
OÁN NIỆM
cha ta từng là chủ
cả khu vườn sầm uất nầy
của giang sơn mặc định
đến phiên ta, đu đưa trên định hướng
ông ấy khuyên dừng lại, và xá miễn
đêm hôm, lý gì thí chủ đến thăm?
dạo nầy, ta thao thức nửa đêm
có khi trộm thấy cha hừm trách, mà lòng rất sợ!
lão hoà thượng à, lẽ nào công cán cả đời
ta không thể rửa sạch tội?
xưa giờ, công thì do người khác định
quá khứ, còn không thì do mình tính
tâm, muốn an bình
thì đừng để lòng chỗ trọng khinh
ạ! ta xử sự chưa phải công bằng?
đừng xem nhau như kẻ thù
hãy buông đi chuyện quá khứ
đối xử bình đẳng với thù cũ
vì sử đã sang trang
vậy là ta phải nhận ta đang sai à?
hứ, dẫu có sa địa ngục cũng không nhận
sống chết cả nửa đời đối địch, để đạt được lý tưởng
mà sai à. nhất quyết ta không nhận
vậy là thí chủ vẫn cố chấp cựu thù, hãm hại mãi
sẽ xẩy tay văn minh tinh thần đấy
tâm và tay người sẽ vấy đầy uất hận
thí chủ cần dũng khí đối mặt tiên tổ
nói bậy! nói bậy!
hậu nhân thí chủ rồi sẽ như vậy
đến lúc oán niệm nầy tĩnh ngộ thì. . .
thí chủ đã là người quá cố
kịp thời buông thù bỏ thì lòng mới yên
ồ. . . oán niệm truyền thiên cổ!