cỦA [m]
em cứ nấp như thế
trong áo váy
trong khăn quàng cổ
nấp trong giày giày rủ đi chơi
trắng tinh cùng gió
em cứ rình rang đây đó
nấp trong cây nắng nhìn mồ hôi trộm
nấp trong cơn khát bia vại um tùm
du theo bạn nói cười hể hả
những viên đá chạm ngày
lanh canh
em cứ thế nấp vào tăm bọt
bọt sủi tình thơ
có anh ngồi đợi
buổi chiều
loang dần cuộc phiếm du
tỤT
hoàng gia tụt
xuống già hoang
hoàng nào rồi cũng
tím
vàng
đỏ xanh
cÙ
chữ đốt tre
những lóng thơ lỏng lẻo
người bẻ bảo răng rắc
nàng chuộng sự răng rắc
chữ thấp khớp
và nàng cười nắc nẻ
tRẠnG tỪ
ở đây làm gì có luật
mỗi người sở hữu riêng một cú
sấm sét
người cúi xuống dòm lưng
tìm không ra dấu vết
cuộc tình chớp nháng
chiếc váy mùa hè
vang vang ngoài cửa lớp
đỌC k.
tôi vẫn đọc em đó chớ
không, làm sao biết được ổi chát đầu cành
tôi vẫn khát em đấy chứ
bồm chè xanh buổi chiều đi bụi
tôi nghiện em đấy chứ
lá mần trầu cay bù mắt
tôi vẫn nhìn em đấy chứ
chiếc váy xếp trốn khỏi rương hòm
những nếp nhăn vội vã
hoàng xuân sơn
19 – 27 tháng bảy, 2020