- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

MỘT THỜI NÊN VẮNG MẶT- chuyện của châu chấu

hai

chuyn ca châu chấu


Thuyên, một sinh viên đang học năm thứ hai trường văn khoa phát bệnh điên. Cha mẹ, em gái, bà con, nói chung những kẻ xót xa theo văn nghệ cổ điển, “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”, đưa anh tới bệnh viện tâm thần. Một bác sĩ chuyên ngành khám nghiệm rất mực chuyên môn, có ăn tiền khám bệnh rất bạo, rồi ghi giấy chứng đường hoàng:

“Bệnh nhân điên này rất không bình thường, nguyên nhân vì mấy sợi dây thần kinh. Sợi lớn làm nhiệm vụ của sợi nhỏ, sợi nhỏ lại đảm đang nghĩa vụ của sợi lớn. Đẻ ra một trận nhiễu nhương khôn cùng.

“Bọn thượng-thần-kinh ôm đồm loạn xạ sự việc. Thay vì điều khiển não bộ phát ra Sự-Khôn chúng đưa ra Sự-Ngu, hoặc Sự Điên. Thay vì lòng dạ thấm nhuần điều thương-yêu, chúng đong đầy những âm mưu hại-người. Bọn tĩnh mạch điên làm cả việc của động mạch, luôn đưa máu đen từ tim trở ra nuôi cơ thể. Bệnh nhân này vừa điên lại mỗi ngày nguy kịch cái nhơn mạng.

Muốn lành bệnh, phải làm Một-cuộc-đại-cách-mạng-thần-kinh cho bệnh nhân. Một cách mạng toàn triệt. Nghĩa là bệnh nhân phải được tổng-giảiphẫu, tháo rời, để định hướng, tái-cấu-trúc-hệthống dây nhợ toàn thân. Nghĩa là, phanh phui, triệt hạ, xong là bắt đầu ráp nối lại. Bọn thần kinh phải được phân quyền, và phân trách nhiệm đâu ra đó.”

Bà mẹ cầm cái giấy chứng, rối rít cảm ơn bác sĩ. Ngay lúc, người cha của bệnh nhân, gọi trân trọng là thân phụ, nổi đóa:

“Bác sĩ, đù mạ mày điên vừa thôi.”

**

Nghĩ rằng chỗ chùa chiền có thể ban cho con trai mình phép thuật rời bỏ được tà ma, rằng, tụng “nam mô” riết củ kiệu, ắt mang lại “Sự bình an cho bọn dây thần kinh đang cơn trục trặc”, nên người mẹ, gọi thân ái là thân mẫu, đưa Thuyên tới một ngôi chùa để chữa bịnh.

Thuyên gặp Đạo Bà, thủ lĩnh chùa. Đạo Bà là một nhà theo trường phái kết hợp âm-dương đông-tây khác xa vị bác sĩ chuyên trị tâm thần kia.

Nữ Sư phán rằng:

“Đạo hữu này phải được sống chung dài lâu với một con vật. Để tự thức dạy bảo. Bấy lâu Nhà ngươi quên rằng mình là …một con người. Muốn trở thành một con người hoàn hảo, không có chi khác hơn, là để con vật nó cai trị.”

Thuyên hân hạnh được ở chung với một con gấu trong cái chuồng sắt to rộng. Đương nhiên được cách ly sơ sài giữa con người với con vật bằng cách chia hai phần cái chuồng bằng một tấm lưới sắt, bên này thấy rõ bên kia. Ấy là từa tựa, Ta đang chia đôi sơn hà qua cái sông Bến Hải vậy. Nhờ vào dòng nước cùng sóng sông trôi nhẹ nhẹ, rất ư thơ mộng lẫn lạnh lùng, làm bờ rào ngăn cách súng đạn hai bên.

Bấy giờ, hai bên ranh giới chia cắt trong cái chuồng sắt, nảy ra một sự mất quân bằng. Bên người bên vật. Con vật này to bự hơn con người. Nếu vượt qua cái lưới ngăn chia, gấu có thể xài Thuyên như con mèo xử con chuột, nếu nó muốn.

Thuyên bên này, luôn sống bên cạnh sự hăm dọa, trong cái-sẽ-muốn của con vật. Đi theo từng hơi thở con người, là luôn thoi thóp chờ đợi, một-hôm-nó-sẽ-xử-tới-mình.

Đạo Bà an nhiên, lại bảo:

Muốn trở thành một con người hoàn hảo, không có chi khác hơn, là để con vật nó cai trị.

Đó là bài học làm người.

Biết mần thơ, ưa ngắm trăng, một đêm trăng rằm huyền rỡ Thuyên dùng lưỡi dao bén cứa vào động mạch tay phun vọt máu, một cách tự tìm con-đường-ngắn-nhất để leo vô niết bàn.

Dù vậy Thuyên vẫn lưu lại cho đời một tập thơ. Chữ viết nghêu ngao trên giấy vở học trò, nhiều tờ bị Thuyên vò nhăn nhúm. Người chị gái rất thương yêu em, cô nhặt đó đây, vuốt thẳng từng tờ, trân trọng từng nét chữ.

Tôi hân hạnh có được thi phẩm này. Nội dung khá lạ, có khi cả những ngữ từ không thanh tao khi tác giả giận đời.

Tôi là kẻ lạ, với dòng thơ của Thuyên. “Có thể hệ-thống-tư-tưởng-điên của tôi khác xa với ý-thức-hệ-điên của Thuyên, dù hai đứa từng sống đầm đìa trót nghìn năm trong ngôn ngữ Việt.”

Nơi xứ sở tôi ngày ngày thường ăn uống đi lại mộng mơ, thông thường có khi một gã này tận dụng lòng thành nói ra từ cửa mồm những lời thân ái, nhưng đứa kia muôn năm chỉ nghe bằng cái đầu gối. Thi ca chưa ra khỏi số phận này. Chưa có nghiên cứu khoa học nào cho thấy cái đầu gối con người rất nhạy cảm với thơ.

Tiện bề xin chép ra đây vài bài thơ của Thuyên Cũng như tôi, Thuyên, một số mệnh cảm hứng trong Chuồng, sáng tác trong Chuồng, và không hề chết ở ngoài cái Chuồng.

Lời Màu

1

1968

tôi sống trên đất này

một cọng rạ khô

bị cắt đi phần thân vàng hạt lúa

cánh đồng tháng chín

đêm mặt trời thay trăng

2

tôi cây sầu đông

không may trong thành phố

hằng đêm nhìn con đường chết

những ô cửa mắt trống

em treo mình trên giá áo

3

hãy đến cùng tôi

cô gái từ nắng

cô gái từ tiếng chuông

sao Hôm hiện ra trăng non

tình yêu lòa nhòa mũi dao

hãy hôn tôi nỗi đau

hãy ôm tôi chuông chùa

Lời của Hình

1

1968

nhìn thời sự

đầu tiên là những nhà sư

làm xiếc thật tài tình

đi dây và nhào lộn

bỏ con chim cú vào cái chuông

hóa ra con chim câu hòa bình

ném cây gậy xuống đường

hóa ra đám người biểu tình phố thị

đàn rắn đi quanh quất

nam mô nam mô

2

tôi rộng như biển

chứa một hạt nước vô hình

ôi máu ơi

em thời thượng

màu nắng hóa trang anh.



bài đã đăng của Cung Tích Biền