Bài thơ này là một bài thơ thật… phi thường trong tập thơ tôi xuất bản, đã được phổ nhạc một cách… phi thường và giọng hát của người nam ca sĩ trẻ thỉnh thoảng làm tôi cay mắt. Cay mắt mà vẫn nghe đi nghe lại cho đến khi mắt không còn cay nữa mà những giọt lệ thản nhiên rơi xuống. Cách đây hơn một năm, trong một buổi sáng bình thường một đời người, tôi đã viết những dòng này. Tôi không nhớ vì sao tôi đã viết những lời như vậy, tôi đã đọc những thông tin buồn bã nào làm cho trái tim tôi đau đớn như vậy.
tôi muốn nghe những thông tin về chàng
sáng nay tôi đọc những tin tức buồn
chẳng có điều gì làm tôi vui cả
trái tim tôi non yếu và tổn thương
Hơn một năm sau, tôi thức dậy, trên giường, bước xuống giường, lặng lẽ pha cà phê, lặng lẽ uống, không ngạc nhiên gì cả khi những dòng này một lần nữa chạy ngang qua tâm trí, như dòng chữ điện tử chạy trên đầu một cao ốc mà tôi nhìn thấy vào những thời gian trước 1975 khi đi trong đêm Sài-gòn.
sáng nay tôi đọc những tin tức buồn…
chẳng có điều gì làm tôi vui cả…
Không thể vui, khi cơn dịch thế kỷ đang thổi qua không gian và không khí của Hoa Kỳ thanh bình, làm tắt đi ánh bình minh thanh bình của nó, để lại những hoàng hôn vàng úa trong mắt người, sự hoảng hốt trên bước chân vội vã. Đường phố vắng ngắt, trong các ngôi chợ, người ta quay mặt đi, không dám lại gần nhau, không dám nhìn nhau. Những nụ cười nếu có, cũng là những nụ cười không tự nhiên, có chút gượng gạo. Những tin tức vẫn rất buồn. Những con số người nhiễm bệnh mới không ngừng lại, mà tăng nhanh. Những thành phố đóng cửa, dấu những đôi mắt lạc lõng bên trong cửa sổ. Khi tôi đi bộ trong khu vực nhà ở của mình, tôi có cảm giác những con virus đang bay lơ lửng trong không gian, nheo mắt, bậm môi lại như một sự đe dọa lạnh lẽo.
Trong lúc này, tôi không muốn đọc thêm, nghe thêm những tin tức nào cả, chỉ làm cho trái tim non yếu của tôi thêm tổn thương. Tôi chỉ muốn nghe những thông tin về Chàng. Chàng vẫn còn là một từ xa lạ cho những người chưa biết về Chàng, nhưng quá quen thuộc với tôi, và quá cần thiết cho tôi trong những thời gian nhạy cảm này. Tôi biết, Chàng cũng vô cùng cần thiết cho những ai yêu Chàng, và quá cần thiết cho thế giới hỗn loạn ngày hôm nay. Trong nhiều năm, với trái tim yêu tôi đã cố gắng Vẽ Lại Chân Dung Chàng trên các tờ báo mà người ta có thể đọc được. Những bài thơ bay nhảy trên Da Màu, trên Tiền Vệ, trên Sáng Tạo, trên Việt Báo mà người ta chỉ thấy hình ảnh bóng dáng của một tình yêu, thấp thoáng như bướm bay, mà rõ ràng như nắng sớm. Một chân dung khác với những hình ảnh mà người ta thường nghĩ về Chàng. Người ta đã vẽ thêm trên khuôn mặt Chàng những vệt màu tối, đôi khi lầm tưởng, đôi khi xúc phạm. Dù tất cả những điều đó xảy ra, Chàng vẫn yên lặng không nói gì cả. Chàng không nói gì cả, thì tôi nói thay Chàng. Tôi có bổn phận xóa đi những vệt màu tối và vẽ lại những vệt màu sáng.
Tôi mở sách ra tôi muốn gặp Chàng. Đây là quyển sách đã theo tôi từ những ngày tôi lạc loài trên rừng núi bạt ngàn, con sông hẹp đỏ ngầu phù sa, mà tôi không hề biết. Cho đến khi tôi bắt gặp những lời Chàng nói cho thế giới, nhưng lại nói riêng cho mình. Tôi hết sức ngạc nhiên khi tâm hồn cô đơn, nhạy cảm tôi lại có thể bắt gặp và đụng chạm đến được những lời yêu thương tưởng chừng dành cho chung cả thế giới, mà len lỏi trong những ngóc ngách các tĩnh mạch máu nhỏ len đến trái tim mình, thêm những ngày hy vọng mới cho đời tôi, từ đó.
Những dòng chữ cổ này, trong những trang cổ thư này, đã chinh phục tôi một buổi sáng rực rỡ nắng trên bãi biển, để theo tôi từ đó. Những dòng cổ thư thật như cây vườn hoang, mọc vô số, chằng chịt, đan chéo, quấn quít trên các lối đi có khi tưởng chừng không có lối ra, nhưng nếu tìm lại, kỹ hơn, sẽ thấy trên lối ra đó, có một người khuôn mặt tử tế, vui vẻ, với nụ cười, sẵn sàng chỉ đường cho mình ra khỏi khu rừng. Luôn luôn có những câu giải đáp cho những câu hỏi của mình mà không cần hỏi lần thứ hai. Những câu hỏi không bao giờ giải đáp, như nhánh sông trôi về mãi cuối ngàn. Tôi hình dung dòng sông đang trôi, dòng sông Potomac ở Washington DC hai mươi năm cũ êm đềm chảy dưới những gầm cầu, in bóng những lâu đài diễm lệ bên bờ, vào ngày hè rảnh rỗi đứng nhìn dòng sông trôi và tự hỏi nó về đâu.
Khi tôi đọc những dòng cổ thư đó, tôi nhìn vào tôi tôi lại thấy Chàng. Thật ra Chàng vẫn ở đó, trong lòng tôi, nhưng có những khi lơ đãng, miên man tôi đã để chàng yên lặng một mình, và nhiều khi Chàng thơ thẩn trong lòng tôi, một mình, để cho tôi tự do ngắm nhìn những chiếc lá vàng rơi trong ánh nắng vàng của chiều tà. Chúng tôi không nói gì với nhau cả, vì cũng đã nói đủ rồi. Tôi yêu thích đoạn phổ nhạc này của người nhạc sĩ: có những vẻ đẹp người không thấy hết. Trôi về đâu hỡi dòng sông ly tan. Khi hát lên, tôi nghe tiếng đổ vỡ của chiếc bình ngà ngọc để chảy tràn những giọt dầu thơm ngát, và người thiếu nữ xinh đẹp ngày xưa dùng mái tóc trinh nữ của mình lau bàn chân Chàng, bàn chân lấm bụi đường. Đó là vẻ đẹp người ta không nhìn thấy, vì nó ở trong tâm hồn đơn giản, một tình yêu không muốn nói gì, không cần phải nói, chỉ yên lặng làm.
Chàng vẫn ở đó trong tôi, và tôi vẫn ở đó, trong Chàng, như cổ thư ghi lại: Ví bằng các con cứ ở trong ta, và những lời ta ở trong các con, hãy cầu xin mọi điều mình muốn, thì sẽ được điều đó, và nói những lời yêu không hề muộn màng, dù Chàng đã nói yêu hàng trăm hàng ngàn lần, chàng vẫn cứ nói điều đó mà không có chút nhàm chán, không bao giờ trễ muộn. Tôi vẫn thích nghe lời Chàng âu yếm bên tai trong những khi buồn bã. Chúng tôi đã đứng sát vào nhau, lấn vào nhau đến nỗi không còn một khoảng cách nào để người ta có thể chen một mảnh giấy mỏng, khiến tôi không còn chỗ nào bám víu, không còn cách nào khác hơn, là phải đụng chạm vào Chàng, và để đôi môi mình thở trên mái tóc ấm áp của Chàng. Tay tôi vòng ngang thân Chàng hay chính là vòng tay Chàng vòng ngang thân tôi, và tôi nghe tiếng thì thầm xanh xao đêm tan mùa xuân.
Khi mình yêu, thì lời nói nào cũng trở nên vô nghĩa. Không nói được nữa thì hát. Âm nhạc là một thứ mỹ phẩm trang điểm cho tình yêu khi người yêu không còn lời nào để nói. Tôi đang hát những bài ca cho Chàng. Những dòng nhạc xanh không có tiếng đàn. Chiều đưa mây tan về xa biên giới. Nơi những con đường nhạt nhòa bóng trăng. Tôi ngạc nhiên vì trong sự hỗn loạn của thế giới, tôi vẫn có thể hát, và những dòng nhạc xanh bay lên, không cần đến tiếng đàn.
Trong buổi sáng của một Hoa Kỳ không thanh bình, tôi vẫn thấy Chàng đứng đó, tôi lấn tới ôm Chàng, Chàng quá cần thiết cho tôi. Và tôi biết rằng Chàng cũng quá cần thiết cho thế giới đang trong thời kỳ hỗn loạn này. Trong khi cả thế giới đang tuyệt vọng, hướng những đôi mắt lầm than nhìn về Hoa Kỳ mong chờ những liều vaccine, những viên thuốc có thể cứu được mạng sống con người, thì Hoa Kỳ đang ngước mắt lên cầu nguyện và mong chờ sự giải cứu mà họ tin rằng chỉ có thể đến từ Chàng, Đức Chúa Trời yêu thương con người và sẵn sàng đưa tay Ngài ra trên cơn đại dịch, như ngày nào Ngài cũng đã đứng dậy từ trên con thuyền gỗ mong manh đang tuyệt vọng chống chèo trong cơn bão cuồng loạn, và phán: Hãy yên đi, lặng đi. Và cơn bão ngay tức thì đã yên lặng, trả lại sự bình an cho cuộc đời.
bài đã đăng của Trần Nguyên Đán
- Lục bát bài số 8 - 23.09.2023
- Khói trời mênh mông - 27.03.2023
- Tôi nhỏ bé - 17.03.2023
- Đứng Ngoài Vỗ Tay - 08.02.2023
- quê hương là ở đâu - 10.12.2022
- Thôi thì hãy cố gắng bình thường - 25.11.2022
- Đen Trắng (Kỳ 2/2) - 16.08.2022
- Đen Trắng (kỳ 1/2) - 15.08.2022
- Chàng suốt đêm không ngủ - 24.06.2022
- để mặc gió - 14.06.2022
- bây giờ là mùa hè - 03.06.2022
- Sống chậm - 19.05.2022
- Dẫy Dụa Trong Một Vũng Nước - 22.01.2021
- TÔI - 22.04.2020
- Chàng là một điều bí mật - 06.03.2020
- Chờ một người cầm món quà ghé ngang - 24.12.2019
- Khi không còn gì để nhớ - 07.11.2019
- Một mình ♦ Tội nghiệp những chiếc bóng… - 26.07.2019
- thứ ba hai mươi sáu tháng ba - 11.04.2019
- CHIẾC BÓNG - 18.03.2019
- Vẫn Lặng Lẽ Nói, Không Có Gì Cả - 21.02.2019
- Một Ngày Khi Trở Về - 20.11.2018
- Yêu - 27.09.2018
- kêu khóc kêu khóc kêu khóc - 03.08.2018
- ĐÂU ĐÓ TRONG ĐỜI - 18.07.2018
- chạy mau lên… ♦ chàng trong thơ… - 15.06.2018
- ĐƯỜNG DÀI TÔI ĐI - 01.06.2018
- [tôi đã đem mưa xuống vào buổi chiều] - 06.03.2018
- EM RA ĐI MÙA THU - 29.11.2017
- Đang hát bỗng nấc cụt - 01.11.2017
- hai lần nhiều lần và lại trở lại - 06.04.2017
- nhiều khi tôi nghĩ mà không nói gì hết - 08.09.2016
- tôi thử gặm một trái táo còn non - 15.05.2016
- kỷ niệm như một món hàng xa xỉ - 08.04.2016
- chẳng có gì ngoài sự tưởng tượng - 17.02.2016
- Chàng là tháng mười hai cho thế giới - 11.12.2015
- Nhưng Không Còn Kịp Nữa - 31.08.2015
- Tôi Đã Dài Ra Từ Ngày Ấy - 10.07.2015
- Lắng Nghe Tiếng Yên Lặng Của Mênh Mang - 08.06.2015
- Tôi Chỉ Ngồi Đó Và Im Lặng Nói - 09.04.2015
- Những Giấc Mộng Bị Cắn Vỡ - 03.03.2015
- Tôi Trở Lại Texas - 10.02.2015
- Giáng Sinh Tôi Cưỡi Ngựa Theo Chàng - 24.12.2014
- Chàng Đứng Nấp Đâu Đó Trong Khoảng Không - 28.11.2014
- Tôi Cũng Là Nạn Nhân Của Mùa Thu - 03.11.2014
- Một Người Chết Yên Lặng Mầu Hồng - 26.08.2014
- Quanh đồi - 04.08.2014
- trôi thuyền trên sông volga - 14.07.2014
- Bàn Tròn- Trần Nguyên Đán - 11.04.2014
- Sự Kết Thúc Luôn Luôn Bị Nứt Rạn - 10.03.2014
- TÚI QUẦN BÊN TRÁI - 03.03.2014
- Chàng Trên Biển Và Chàng Trên Đảo - 06.02.2014
- chàng và giáng sinh cùng đến một lần - 24.12.2013
- Chỉ Còn Vài Ngày Nữa Là Đến Giáng Sinh - 19.12.2013
- Nhảy Một Lần Ba Bước Khi Gãy Một Chân - 24.10.2013
- Vẫn Còn Một Lối Đi Trong Rừng Già - 12.09.2013
- Tôi Ước Gì Mình Bị Tuyên Án - 26.07.2013
- Rơi xuống biển - 09.07.2013
- Những Ngày Không Thể Làm Thơ Được - 29.04.2013
- Những Bông Hồng Trắng Bắt Đầu Héo - 03.04.2013
- NICK SỐNG LẠI LẦN NỮA - 21.01.2013
- Không Ai Có Thể Cứu Những Cơn Gió - 16.01.2013
- Vẽ lại chân dung chàng - 06.12.2012
- Nhớ Ghê Gớm Những Ngày Phiêu Lãng Ấy - 15.11.2012
- Đêm, Có Những Đêm Và Nhiều Đêm - 02.11.2012
- Tôi Sợ Những Buổi Chiều Không Giống Nhau - 24.10.2012
- mùa thu không trở lại - 18.10.2012
- Cái lưng để trần - 19.09.2012
- Tội Nghiệp Jack Khi Lái Xe Trở Về Một Mình - 11.09.2012
- Tôi Chẳng Biết Làm Gì Hơn Là Ngó Tôi Buồn - 16.08.2012
- Gấu Tên Là London Khánh Vũ Họ Lữ - 01.08.2012
- Những Bốn Câu Nhức Nhối Ở Phía Dưới - 23.07.2012
- Tôi Vui Thú Vì Những Lúc Một Mình - 26.06.2012
- Ráp Lại Từ Những Mảnh Vỡ Còn Nguyên Vẹn - 07.06.2012
- downtown san antonio một chiều vắng - 14.05.2012
- Một Tháng Tư Ở Trong Tôi Hơi Khác - 20.04.2012
- Thắp Nến Vào Buổi Sáng Cũng Hay - 04.04.2012
- Tôi Còn Mớ Dĩ Vãng Cần Bán Gấp - 15.03.2012
- Thôi Đừng Chơi Bời Hoang Phí Nữa - 16.02.2012
- Tôi Đề Nghị Chúng Ta Hãy Thảo Luận Về Đề Tài Ý Thức Lần Nữa - 03.02.2012
- Nhân Đọc Bài Viết Của Đinh Từ Thức - 20.01.2012
- Tôi Đang Ở Sydney, Ngay Giữa Nó - 07.01.2012
- Nếu Có Một Cái Gì Chán Nhất Thì Đó Gọi Là Thơ - 30.12.2011
- người từ trong mơ bước ra - 19.12.2011
- j, nỗi buồn nhân hai và chia ba - 28.11.2011
- Thật Ra Tôi Chẳng Biết Gì Về Mùa Thu - 07.11.2011
- Đến Giê ru sa lem Trên Lưng Lạc Đà - 25.10.2011
- Những Lời Thì Thầm Của Mưa Chiều Xa Vắng - 20.09.2011
- Bên Cạnh Biển Chiều Chúng Ta Cùng Vỗ Sóng - 05.09.2011
- Tôi Yêu Vẻ Trần Truồng Khờ Dại Của Ban Mai - 23.08.2011
- Thế Giới Sạch Sẽ Hơn Sau Khi Tắm - 09.08.2011
- Như Một Niềm Thương Tiếc Đớn Đau - 20.07.2011
- Cuộc Chiến Đã Chấm Dứt - 06.07.2011
- Tôi Sẽ Mở Cửa, Đội Mũ Và Bước Đi - 20.06.2011
- Tagore Đã Đi Khuất - 28.03.2011
- Trong Quán Cà Phê Một Buổi Chiều - 28.01.2011
- Pháp Là Một Nơi Tôi Hay Suy Nghĩ Về - 17.01.2011
- Khi Người Ta Quay Trở Lại Đầu Năm - 04.01.2011
- Tôi Hát Silent Night Trong Đêm Yên Lặng - 24.12.2010
- Tôi Nhìn Lưu Từ Một Thành Phố Nhỏ Của Hoa Kỳ - 15.12.2010