Trang chính » Chuyên Đề, Coronavirus, Sáng Tác, Truyện chớp Email bài này

Tình Yêu Thời Coronavirus & Chuyện tình trước ngày tận thế

th-1_thumb.jpg

 

 

Tình Yêu Thời Coronavirus
(cảm hứng từ bài thơ của Hồ Như https://damau.org/63284/tnh-yu-thoi-coronavirus)


th (1)

 

 

Những kẻ lãng mạn đều thuộc nằm lòng bài ca “Triệu Đoá Hoa Hồng” của Nga.

Đại khái đó là chuyện chàng hoạ sĩ kia yêu một cô ca sĩ. Biết cô rất thích hoa hồng nên chàng tỏ tình bằng cách mua một triệu đoá hoa hồng đem rải ở quảng trường trước cửa sổ nhà cô. Đó là tình yêu mang tính biểu diễn.

Cách ấy xưa rồi. Bây giờ nên thế hoa hồng bằng khẩu trang, bảo đảm hiệu quả hơn nhiều. Để tình yêu được lưu danh bất tử (đi vào thơ, nhạc, văn chương, phim ảnh):

1. Đi lùng mua một triệu cái khẩu trang (good luck!)

2. Thông báo trước trên FaceBook cho một triệu ‘followers’ biết

3. Mang triệu cái khẩu trang rải trước nhà nàng.

4. Chắc chắn sẽ có hơn triệu người đến dành giật. Cố giữ để không bị mất cái nào.

5. Kết quả là bạn sẽ có:

– Một tình yêu lớn (hoặc)

– Một triệu cái chết.



Chuyện tình trước ngày tận thế

th

 

 

Giả thiết là ai cũng phải đeo khẩu trang ngay cả khi ở nhà, vì vi trùng đã lan tràn khắp bầu không khí.

Giả thiết là mọi người mua khẩu trang theo tiêu chuẩn đồng đều.

Giả thiết là ai cũng chỉ còn một cái cuối cùng để đeo ngày mai.

Giả thiết là nếu cố sống qua ngày mai thì sẽ thoát chết hẳn, vì ngày mốt bộ y tế sẽ tung ra thuốc chích ngừa thật công hiệu.


Ngày hôm nay.

Nàng gọi: Anh còn khẩu trang không? Em hết sạch rồi!

Chàng: Anh nhớ em còn một cái mà. Ai cũng phải còn một cái!

Nàng: Cái của em bị rách! Là hàng giả đấy anh! Hàng thật họ đã xuất khẩu, tiền bạc họ đã bỏ túi, gia đình họ đã lên phi cơ bay sang đảo riêng ở hết rồi!


Chàng còn đúng một cái khẩu trang cuối cùng, chưa dùng. Trên đường đến nhà nàng, chàng phải đi qua bệnh viện người chết la liệt và những tụ điểm đầy vi trùng. Chàng quyết tâm hy sinh cho tình yêu.

Chàng nhắn tin qua điện thoại: Khẩu trang anh để trong túi treo ở cửa, em xuống lấy. Anh không dám trao tận tay sợ em bị lây. Mong em sống được đến ngày mốt. Vĩnh biệt em.


Khi chàng chết, nàng không dự đám tang. Nàng phải đi chích ngừa. Trong túi nàng vẫn còn một số khẩu trang dự trữ.


Chú thích: đoạn kết có thể thay đổi, tuỳ người đọc. Nếu không thích cách kết này, vui lòng viết thêm hay viết lại những cách kết khác. Cám ơn quý độc giả.



bài đã đăng của Đặng Thơ Thơ

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

3 Bình luận

  • Ngô Thùy Hương says:

    Chàng: Để anh đưa cái của anh cho em.
    Nhưng…nàng đợi mãi, vẫn không thấy chàng gọi lại.
    Nàng chết dần đi…
    Chàng trai ngồi thừ người dưới ánh đèn lu mờ của bóng đêm bệnh hoạn, đăm đăm nhìn vào chiếc khẩu trang duy nhất còn lại, nước mắt ướt mi, lầm bầm, “Sorry em, sorry em thousand times, nhưng…anh phải sống, vì…mẹ “

  • Phạm Thanh Huyền says:

    Đây là mâm trái cây nàng chuẩn bị cúng người tình cũ, để tưởng nhớ chàng, vào ngày này, 1 năm sau:

  • Nguyễn Thái Tiến says:

    Kết thúc khác:
    Sau khi để khẩu trang lại, chàng lặng lẽ băng qua đường và nép vào sau một bức tường hy vọng có dịp nhìn nàng lần cuối. Vài phút sau, cánh cửa hé mở ra. Trước sự ngạc nhiên của chàng, người xuống lấy khẩu trang không phải là nàng, mà là một chàng thanh niên bảnh trai, khôi ngô tuấn tú. Chỉ trong khoảnh khắc cả ngàn câu hỏi ùa về trong đầu óc chàng. Hắn là ai? Tại sao hắn lại ở đây? Chẳng lẻ nàng lại lừa mình để lấy khẩu trang cho hắn biết rằng đây là cái cuối cùng của mình? Nàng thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Vừa tức giận vừa hoang mang, chàng lại tự hỏi. Mình có bằng chứng gì mà vu khống họ? Có thể nàng có một lý do gì đó mà mình không biết? Có nên quay lại để hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện không? Trong lúc chàng vẫn còn bối rối trước những câu hỏi này thì cánh cửa mở ra. Nàng và hắn, hai người tay nắm tay, vui cười tung tăng bước đi trên vĩa đường. Điều đau đớn nhất với chàng là hắn đeo khẩu trang chàng dành cho nàng.
    Uất hận vô cùng chàng lủi thủi ra về. Chàng có thói quen hay bỏ tay vào túi quần khi đi bộ một mình. Vô tình chàng cảm thấy có một chướng vật gì trong túi bên trái. Khi lấy ra chàng thật vui mừng vì đó là một cái khẩu trang mới còn nguyên vẹn trong bao nylon. Thì ra là cái khẩu trang kia là cái giả chàng giữ để phòng hờ. Trong lúc quá buồn vì nghĩ sắp phải vĩnh biệt nàng, chàng đã đưa lầm khẩu trang.
    Tự nhiên tất cả uất ức đều biến mất. Thay vào đó là một nụ cười mĩm chi trên môi

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)