[để tưởng nhớ Mẹ (TTĐ) và Mẹ Nuôi (LTG)]
gió lạnh buốt da bật rễ những tế bào ngủ gục, tôi
ngồi đơn độc phân hóa trong vòng xoáy thời gian
miên man trôi xa trôi xa, ngược về nguồn cội. ở phía
tranh tối tranh sáng tôi bay lơ lửng, quấn quít bên
mẹ tựa con rồng nhỏ. mẹ kể: bên kia bùng binh
của khu phố đông người, náo nhiệt, là nơi người
đàn bà có đầu tóc bạc phơ như thúng bông gòn
sẽ là mẹ nuôi tôi và với nhân duyên bà giúp mẹ tôi
trả hết nợ – những món nợ mỗi ngày một nặng
chất chồng kẽo kẹt trên vai trên lưng mẹ. nợ mẹ
không cất đầu lên nổi. tháng giêng năm ấy khi tôi
ra đời mẹ tôi có những giấc mơ huyền ảo giữa trời
và đất, vượt thoát cuộc sống ngày qua ngày cơ cực
lầm than. bao năm tôi vẫn là con rồng nhỏ của mẹ.
và mẹ tôi đi suốt cuộc đời thầm lặng chiêm nghiệm
lý giải vô vàn biến cố biển dâu như một giấc mộng dài.
.