phải đi, đi … ̶ ̶ không cần biết đi về đâu.
đi như chạy trốn ác mộng sôi bập bùng
bên nồi cháo lú. khi nàng nhẹ mở nắp
vung, mùi thơm mê hoặc tỏa hương ngạt
ngào xô đẩy hắn rơi thõm vào chỗ tranh tối
tranh sáng, dao động, hoang mang, bất an.
đi như rượt bắt lòng tử tế ngẫu nhiên,
như chờ đợi mảnh đời đột xuất với bố cục
và sắc màu tùy duyên, một nơi chốn miễn
nhiễm hệ lụy, từ cõi khác, xa lạ, mịt mờ,
không tưởng, vượt thời gian và không gian.
đi và nhìn những cột cây số chạy ngược
mất hút về phía sau lưng. đi và nghe tháng
ngày còn lại ngậm ngùi thu hẹp. càng đi
đường càng vắng, càng xa mãi chốn về.