những trái bắp tươi mơn mởn
người ta ghi 0,5 đồng một trái
ba trái 1,5 đồng
con tôi mỉm cười chắc người Mỹ không biết làm tính nhân
tôi nhớ lại ở miền lục tỉnh
một chục 14 hoặc 16
kể ra dân nam kỳ có khiếu mua bán mà không cần tốt nghiệp đại học kinh tế
người ta đi chợ phiên nườm nượp
đàn ông đàn bà và con nít
cả con nít mới ra ràng còn đỏ hon hỏn
sinh đôi sinh ba nằm trên xe đẩy
người ta đi hối hả như sợ mùa hè vụt qua mất
người ta đi quần cụt áo cánh dép lê
như bù lại hơn nửa năm trời sù sụ co mình trong áo lông áo dạ ủng cao đến đầu gối
người ta đi như sợ tia nắng yếu ớt sắp lịm tắt
ôi cái chợ phiên mùa hè quí giá!
05.08.2019
tôi đi mười mấy năm sau mới trở về
thăm thành phố ngày cũ
tôi gặp toàn những người lạ
những người sau bữa ăn buổi sáng
ngậm cây tăm đi đến công sở
ngồi kiểu nước lụt trong phòng làm việc
thỉnh thoảng đưa cây tăm thăm dò từng ngõ ngách
của hàm răng
miệng há ra một cách thống khoái
và cây tăm không rời khỏi miệng cho đến trưa khi về nhà
tôi gặp những người đàn bà mặc áo cụt chít eo
mang đôi dép nhựa gót cao
buổi sáng săm soi phơi mấy cành cây mà nhân viên điện lực vừa chặt ven đường
để làm chất đốt
hoặc phơi một trẹt gồm một nắm cơm nguội trước hiên nhà bụi bặm
tôi không tìm ra một chút thân quen nào nữa
và tôi ra đi không hối tiếc
08.08.2019
.