- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

MÙA HÈ KHÔNG ĐI




Kiếp trước

Thật đã đời khi cứ cắm đầu mà đi, không ai thèm ngó mình, mình cũng chẳng thấy ai. Óc trống hoác, lòng tan hoang. Đi, đi, đi, vậy thôi. Xung quanh là màu xanh màu xanh rồi màu xanh. Giáp một vòng hồ thì tua lại rồi lại giáp một vòng hồ. Đi tới nhưng thật ra là đi lui, mà rõ ràng là đi tới. Không có đích. Cột mốc là chiếc đồng hồ tròn to bằng cái nia, mắc cứng trên cao tòa thị chính quận 19 phía bên kia đường Laumière. Liệu gần đến cột mốc thì ngoái cổ sang phải ngó ra phía cổng, đẩy tầm nhìn lên bằng một cái hếch cằm sẽ thấy kim ngắn chỉ đúng giờ dự kiến trong khi kim dài đều đều nhích tới theo từng bước chân. Khôn hồn thì nên chọn sáng sớm tưng bửng khi ai nấy còn nằm trong giường, hoặc tối mịt lúc mọi người đều an vị tại bàn ăn gia đình hoặc trước màn hình ti-vi. Lúc đó một mình hoặc chỉ vài mình thôi, tha hồ đi, đi, đi. Andante hoặc thậm chí lento, tùy nghi.

Vào mùa hè dân Tây cuốn gói đi khỏi nơi mình sống như một nghi thức thường niên. Công chức, doanh nhân, bác sĩ , y tá, giáo viên, thợ làm bánh, bếp trưởng, nhân viên bán hàng, người trồng rau quả, công nhân tạp vụ, cô giữ trẻ, phu đổ rác, vân vân, tất cả a-lê-hấp lên đường! Làm việc quần quật suốt năm chỉ để có một kỳ nghỉ ngắn ngủi vài tuần ở miền quê, miền núi hoặc miền biển. Đầu hè họ hỏi nhau năm nay tính đi đâu, cuối hè gặp lại nhau họ ríu rít sao, sao, vui không? Chà, rám nắng nhe! Nhiều người khi trở lại nhịp sống cũ còn cố ý mặc hở vai hở ngực hở bụng để khoe những vệt trắng nơi nắng không len lách vào được như để chứng minh: đây nè, thấy chưa!

Nhưng đâu có phải ai cũng vậy. Nhiều người vì cớ này hoặc cớ khác không thể rời thành phố. Nhà nước nắm rõ tình hình tâm lý lẫn địa lý nên đã làm ra cái gọi là Paris Plages dọc bờ sông Seine. Giữa trung tâm thị tứ vẫn có cát trắng tinh, sóng nước lăn tăn, dù che rợp mắt và ghế bố xếp hàng dọc trùng trùng điệp điệp nơi vợ chồng con cái có thể nghỉ hè ít tốn kém mà vẫn đầy đủ, lại còn tiện việc sổ sách vì sau một buổi vọc cát phơi nắng, cả nhà có thể chạy ù về nhà ăn ngủ ở chốn quen thuộc không phải checkin-checkout khách sạn rồi chê ỷ chê ôi, hoặc đau quặn cả ruột vì những chi tiêu ngoài ngân sách.

clip_image002

Paris Plages


Buttes Chaumont là một công viên lớn nằm phía Đông-Bắc Paris được chỉnh tu lại năm 1867 từ một khu khai thác thạch cao cũ. Kiến trúc hình trôn ốc giống thành Cổ Loa bị bứng lên rồi trồng ngược xuống như một cái phễu. Nhiều tầng đồi chạy vòng vòng, với đường kính thu nhỏ dần hình thành đỉnh xoáy lộn đầu nơi có một vùng lõm mênh mông nước, đá, núi, cây cỏ, vịt trời, le le, cò – trông không khác chi hòn non bộ khổng lồ trong khuôn viên rộng gần 250.000 mét vuông; nếu đi bộ theo tốc độ từ tốn sẽ mất khoảng 10 phút để giáp một vòng hồ. Đường quanh hồ bằng phẳng thích hợp cho các cụ đi thong dong, các nam thanh nữ tú chạy bộ chưa ở giai đoạn thử thách lên dốc xuống đồi, các bà mẹ thanh xuân, bà ngoại, bà nội, vú em da đen da nâu da vàng đẩy xe trẻ con chầm chậm trong những vạt nắng lóng lánh vitamin D. Mùa hè, nếu không đi khỏi thành phố, mà cũng không thích nằm ghế bố bên bờ sông Seine ngắm gái đẹp mặc bikini, người ta chen nhau trên 12 ngàn mét vuông cỏ xanh của công viên. Trông lúc nhúc như mè rải trên cái bánh tiêu. Chỉ còn thiếu bánh bò với dầu-cháo-quẩy.

clip_image004

Buttes Chaumont


Kiếp sau

Ai rồi cũng phải chết, dù có nỗ lực bảo toàn thanh sắc hay rèn luyện thể chất. Tôi cũng vậy. Tuy sáng nào cũng khôn hồn ra công viên rất sớm để vừa đi bộ khoan thai theo nhịp andante đánh bốn vòng hồ mất khoảng 40 đến 45 phút, hít sâu dưỡng khí, thải sạch thán khí, ăn ngủ điều độ, không rượu chè hút chích hay cờ bạc trai gái, cố giữ thân an tâm lạc, triệt mọi sân si, dập tắt lửa lòng, thôi mua thêm giày dép giỏ xách – vậy mà cũng chết.

Chốn suối vàng, Diêm Vương liếc sơ lý lịch từng mạng trước khi giao cho bọn ngưu đầu mã diện áp giải qua các cửa ngục. Làm thủ tục chiếu lệ cho có vẻ hành chính văn thư thôi, chứ xuống tận âm ty rồi còn duyệt đi duyệt lại làm chi nữa. Tôi đứng chen chân với một đám lố nhố lộn xộn đủ mọi thành phần xã hội tuổi tác giới tính, chờ đươc kêu tên. Trước khi thăng thiên, ý là lên trời đó, nhưng ai nấy cũng đã cầm bằng mình bị lôi đầu xuống địa ngục, chứ làm gì có chuyện đi đường ngược chiều. Đút lót cho cảnh sát giao thông chưa chắc đã trót lọt. Hơi nóng hừng hực xung quanh trộn với mùi cháy khét của thịt nạc lưng thịt đùi thịt nọng thịt mỡ thịt ba rọi, thật y hệt một đại tiệc BBQ khiến người ăn uống kiêng khem như tôi rất nhợn, chốc chốc lại ọe. Vậy chứ đây là nơi Diêm Vương thường trú, hay là Ngài có cung điện tư nhân đâu đó tọa lạc ở một đường cong mềm mại trong khu đất vàng, mỗi ngày lái xe Lamborghini đến cơ quan hành chính để duyệt hồ sơ? Đang nghĩ lan man thì nghe thư ký gọi tên. Diêm Vương, long bào đỏ rực màu lửa, từ trên ngai rồng phóng tia nhìn lazer xuống quét một vòng thập loại chúng sinh đang lơ ngơ láo ngáo, đoạn uy nghi quát với giọng sốt ruột:

– Con tiện nữ nào tên Liêu Liêu? Mau mau bái kiến. Sắp đến giờ ta bãi chầu để vi hành ở Hội Liên Hiệp Nghĩa Trang Hoàn Vũ!

Chen vai hích cùi chỏ một lúc tôi mới thoát ra được chợ người để cung kính chầu Diêm Vương, vừa quỳ mọp sát đất vừa len lén đảo ngược hai con ngươi lên phạm thượng ngó trộm long nhan.

Loài người giàu tưởng tượng đã tô vẽ chân dung Diêm Vương đủ kiểu nhưng có lẽ chưa bao giờ lột tả được cái thần của đấng cầm cân nẩy mực chốn tuyền đài. Đó là một khuôn mặt loang lổ do hiệu ứng ánh sáng luôn khi bập bùng khói lửa âm cung, lại vần vũ một sắc tối u u đầy sầu muộn chán chường. Chứ sao nữa, mỗi ngày đối diện với đám xác sống lúc nhúc để phê duyệt trước khi cho đi đầu thai, có gì thú vị trong công việc lặp đi lặp lại không biết đã bao nhiêu ngàn năm tính từ khi Adam và Eva dắt díu nhau rời vườn Địa Đàng sau lần phạm tội tổ tông. Nghĩ tới đây, từ kiến thức giới hạn và chủ quan, tôi chợt hoang mang nhận ra có chi đó loạc choạc trong việc phân công. Ai đã nói việc phán xét là do Chúa Trời đảm trách? Vậy Diêm Vương trực thuộc đơn vị nào trong hệ thống lập pháp và hành pháp để thực thi công lý? Thôi kệ đi. Ai cũng vậy, ăn thua là mình sẽ lãnh án gì sau những năm tội lỗi ở chốn trần gian. Cụp mắt xuống, tôi lắp bắp thưa:

– Dạ bẩm, tiện nữ Liêu Liêu….

– Hừ, cáo trạng ghi ngươi thường xuyên thảm sát tập thể, quen dùng thuốc diệt muỗi hiệu Raid giá 65.000 đồng một bình, thuốc trừ sâu Actara 20.000 đồng một gói, dạo sau này đổi qua Action Immédiate giá 2 Ơ-rô 95 xu dạng xịt. Hàng triệu sinh linh dòng họ ruồi muỗi kiến gián sâu bọ chết la chết liệt vì bàn tay ngươi. Đó là chưa kể thói quen ăn uống sang chảnh khiến ngươi chọn toàn cá đang tươi sống bơi lội soi sói hoặc tôm tép trong veo còn tung tăng búng tới búng lui; heo bò gà thì ôi thôi, tuy ngươi không tự tay cắt cổ mổ bụng nhưng nhồm nhoàm đến ngày trút hơi thở cuối cùng tính ra cũng suýt soát 2.000 ký-lô. May là ngươi còn kiêng cữ sợ mập; chứ ngó mà xem cái lũ biến thịt con này con kia ra thành thịt mình kìa! Bọn này khi chết mau thúi hơn bọn ăn rau.

– Dạ bẩm…

– Thấy lý lịch ngươi sạch, năm nào cũng được phường khóm cấp cho giấy khen gia đình văn hóa, biết chí thú làm ăn, chắt bóp đồng tiền lương thiện, không du côn du đãng chửi thề, xì ke ma túy, cờ bạc đá gà, ma cô đĩ điếm, giựt chồng giựt vợ người khác, nay ta phán cho ngươi đầu thai làm con muỗi Aedes.

– Bẩm là muỗi…

– Muỗi gây sốt xuất huyết. Đầu thai kiếp này, các bữa ăn của ngươi chỉ thuần máu là máu, nghỉ ăn thịt nghe chưa. Ráng mà trả nợ sát sinh.

– Dạ bẩm…

– Ta biết rồi, khỏi cần thưa bẩm dài dòng. Thuở sinh tiền ngươi vẫn ca cẩm phận đàn bà khốn nạn nên nỗ lực tu tâm dưỡng tánh mong được toại nguyện đời sau hóa kiếp đàn ông sướng phường nam tử. Lầm chết. Ngó ta với Đức Phật Thích Ca hay Chúa Giê-su thì biết. Thảy đều hoạn nạn khốn khổ.

– Tiện nữ khấu đầu bái lạy xin được đổi ý, chỉ mong đầu thai lên làm con vịt, đực cái trống mái chi cũng thỏa.

Diêm Vương tức thì dậm chân đánh rầm làm rung rinh cả chính điện, đến bọn đầu trâu mặt ngựa cũng xanh lè như tàu lá chuối:

– Cha chả, ở đây không có tham nhũng lo lót xin xỏ bao thư phong bì. Cho làm con muỗi không chịu, đòi làm con vịt để bọn chủ quán cháo vịt Thanh Đa nó vặt lông cắt tiết khi chưa kịp đẻ trứng nối dõi.

– Dạ bẩm, là vịt ở cái vũng trong công viên Buttes Chaumont quận 19 Paris, chỉ có ăn rong ăn bèo chay tịnh, lại được sống trọn đời vịt trả nợ sát sinh, không bị luộc chín chặt miếng trộn gỏi chấm nước mắm gừng.

Diêm Vương phá ra cười ha hả một tràng hơi lâu, xong nuốt nước miếng đánh ực, lấy lại hơi:

– Con tiện nữ này to gan! Đã yêu sách lại còn cung cấp thông tin thực đơn với lại địa chỉ! Ngươi làm ta cười muốn té ghế. Ừ thì ta biết ngươi đã bỏ xứ sang Tây liếm gót giày thực dân để ăn pa-tê gan đồng loại cho đã nư cholesterol, nhưng làm gì có chuyện đầu thai còn kèm thêm đơn xin đổi quốc tịch. Hôm nay ngươi làm ta vui quá. Quả là đã lâu lắm rồi…

– Dạ bẩm…tiện nữ mỗi sáng đi bộ quanh cái hồ êm đềm với một hòn non bộ khổng lồ trồi lên giữa vũng nước rộng 15.000 mét vuông, thấy nhịp đời lơ phơ của đám le le, vịt trời mà chảy nước dãi. Từ đó đã cố gắng sống đường đạo đức, giữ lòng thanh sạch, những mong được ơn mưa móc.

Diêm Vương đứng dậy, miệng còn tủm tỉm, khoát tay áo thụng phán cho xong chuyện:

– Thôi được. Ta phải đi đây. Yêu sách của ngươi chẳng nhiều nhỏi gì, cũng không ảnh hưởng chi đến hòa bình thế giới hay mệnh tồn vong của nhân loại. Nay ta lệnh cho các chủ ngục thực hiện đúng qui trình hành hình qua 12 cửa khổ nạn rồi cho ăn cháo lú trước khi đầu thai. Bãi chầu.

OOOOOO

Vừa nghe trống đánh lùng tùng, phèng la loảng xoảng, xoạch một cái đã thấy mình cà lơ phất phơ giữa mùa hè Paris. Mãn nguyện. Rồi sẽ tính tiếp khi mùa đông tới. Giờ tôi đang lềnh bềnh cùng bầu đoàn thê tử trên mặt hồ mênh mông. Giữa hồ có một núi đá cao 50 mét, trên đỉnh sừng sững đền thờ Sibylle có kiến trúc na ná đền Vesta ở Tivoli bên Ý. Cả bầy cứ thả trôi, lượn lờ quanh núi đá, chán thì trườn lên bãi cỏ rỉa lông phơi nắng, phơi một lát đã đời lại le te trườn xuống nước tiếp tục lềnh bềnh.

Trên kia là những con người, vì lý do này hoặc lý do khác, đã không đi khỏi chỗ ở của mình để nghỉ hè theo nghi thức thường niên. Họ an nhiên. Chẳng ai nhìn thấy ai. Nam thanh nữ tú chạy bộ có đeo tai nghe, các bà mẹ trẻ vừa đẩy xe nôi vừa phì phèo thuốc lá, rất rất nhiều người nằm ngồi thõng thượt mê man quẹt quẹt màn hình điện thoại thông minh, một tay lãng tử trên băng ghế gần bờ đang vừa quào tây-ban-cầm vừa nghêu ngao đẩy giọng khàn theo một bài hát tiếng Swahili, các cụ ông cụ bà lòm khòm trán gần chạm đất vẫn cố níu kéo những thời khắc còn sót lại của cuộc trần thế, vài vị trung niên quơ tay múa chân tập Càn Khôn Thập Linh cố bẻ trí não cho quẹo vào tâm-can-tỳ-phế-thận, thở ra chậm hít vào sâu, những mong vượt thoát, tự tại, hài hòa. Cũng có người lủi thủi đánh nhiều vòng hồ, mắt nhìn thẳng chân bước đều theo điệu andante, ra cái điều óc trống hoác lòng tan hoang khiến tôi chẳng-đặng-đừng hình dung lại chính mình một mùa hè kiếp trước. Hệ quả từ tham nhũng, thừa hành tắc trách, cháo lú âm phủ chất lượng kém lại được cho ăn không đủ liều khiến kiếp này tuy đã cố quên mà vẫn cứ nhớ.

clip_image006

Trần Thị NgH

Jean Jaurès, 07.2019

bài đã đăng của Trần Thị NgH