Trang chính » Dịch Thuật, Sáng Tác, Sang Việt ngữ, Truyện ngắn Email bài này

Đi tìm đôi cánh thiên thần đã mất

♦ Chuyển ngữ: 0 bình luận ♦ 15.03.2019
clip_image001_thumb.jpg

 

clip_image001

Chen Xue (陳雪) sinh năm 1970, là cây bút cột trụ trong việc phát triển dòng văn chương ở Đài Loan viết về những người đồng tính. Từ 1995 tới nay, bà đã xuất bản 10 tiểu thuyết và tập truyện ngắn. Truyện ngắn “Butterfly” của Chen Xue được quay thành phim và được trao nhiều giải thưởng ở Đài Loan và Hong Kong. Đi Tìm Đôi Cánh Thiên Thần Đã Mất dịch từ In Search of the Lost Wings of Angels bản Anh ngữ của Patricia Sieber và Fran Martin trong tuyển tập truyện ngắn The Border as Fiction: Writers of Taiwan, Maurice A. Lee biên tập và Quattro Books Inc xuất bản tại Canada năm 2010. ISBN 978-1-926802-06-0.

 

 

Lần đầu tiên trông thấy A’Su, tôi biết chắc nàng và tôi cũng cùng một loại. Cả hai chúng tôi là những thiên thần đánh mất đôi cánh của mình. Mắt nhìn của chúng tôi gắn vào một cao độ chỉ có thể với tới được khi bay bổng, bàn chân trần của chúng tôi đứng trên mặt đất cháy xém, khô cằn, chẳng những thế chúng tôi còn đánh mất phương hướng mà con người phải có.
Trong căn phòng tối đen, ánh đèn đường le lói luồn qua khung kính cửa sổ, thân hình trần trụi của A’Su lấp lánh một cách dịu dàng. Nàng đặt tay lên hai vai tôi và cúi đầu xuống để nhìn tôi; ánh mắt long lanh của nàng, ở tầm cao hơn đầu tôi, chói lòa hai tia lửa xôn xao.
“Cao-Cao, tôi khao khát em một cách vô vọng. Có điều bí mật nào giấu kín trong thân thể em? Tôi muốn biết về em, nhấm nháp em, chìm sâu trong em…”
Giọng rì rầm trầm đục của A’Su lọc qua tai tôi; tôi choáng ngợp cơn chóng mặt. Nàng bắt đầu cởi những cúc áo, từng chiếc một, và tuột chiếc áo sơ mi của tôi ra, rồi tới áo ngực của tôi, rồi váy của tôi; và sau cùng là đồ lót của tôi, như một lá cờ trắng, bay phất phới ở đầu ngón tay nàng.
Trần trụi, tôi dựa sát bên nàng. Mọi chuyện định mệnh đã an bài từ giây phút đầu tiên tôi trông thấy nàng.
Nàng nhẹ nhàng ôm tôi, mắt tôi ngang tầm núm vú của nàng. Chúng đẹp một cách trơ trẽn. Ở bên nàng, tôi giống một thiếu nữ trưởng thành một nửa, mang theo điều bí mật mà một đứa con gái nhỏ bé tầm thường như tôi phải nói cho ra.
Tôi nằm trên chiếc giường mềm mại của A’Su trong lúc đôi bàn tay nàng phiêu lưu, tìm kiếm cùng khắp trên thân thể tôi, và nàng cứ lẩm bẩm một mình như thể đang nói một lời nguyền.

“Đây là núm vú của Cao-Cao. Đây là mũi của Cao-Cao.”
Với con mắt nhân gian thì người đàn bà này như một kẻ xa lạ. Mùi dầu thơm nặng nề tỏa ra từ nàng và mái tóc màu nâu đỏ của nàng làm tôi muốn khóc.
“Cao-Cao, ngoan nhé con gái; mẹ có việc phải làm. Đi xuống nhà hàng một mình và ăn chút thịt bò, coi một phim, chơi cái gì đó một lát, rồi về với mẹ, nhé?” Bà xoa đầu tôi và sửa lại bện tóc cho tôi. Rồi bà cho tôi năm trăm đồng.
Tôi bước đi như người mù. Gần cửa thang máy, tôi đâm sầm vào một người đàn ông.

“Cô bé dễ thương quá! Cô bé phải nhìn coi mình đi đâu chứ.”

Hắn ta to con cao lớn và mặc bộ vét. Tôi thấy hắn ta mở cửa phòng mẹ tôi và đóng sầm lại, rồi từ phía sau cánh cửa ấy tôi nghe vọng ra tiếng cười của mẹ tôi.
Tôi không đi ăn thịt bò hay đi xem phim. Ngồi trên chuyến tàu điện về nhà, tôi chỉ biết khóc, nắm chặt cọc tiền trong tay, tai tôi vang vọng tiếng cười của mẹ. Bên ngoài cửa sổ, phong cảnh lướt qua. Ngay lúc đó tôi biết tuổi thơ của tôi đã kết thúc.
Năm ấy tôi 12 tuổi.

Sau khi bỏ nhà ra đi, tôi thường gặp mẹ trong những giấc mơ. Gặp đi gặp lại, trong những giấc mơ của tôi, chuyến tàu điện không bao giờ về đến trạm, và nước mắt của tôi tuôn ra khỏi cửa sổ toa xe như một tiếng thở dài. Những đám mây đỏ như lửa trên bầu trời là mái tóc đỏ của mẹ.
“Ở giữa đôi chân của em là một thung lũng bí hiểm, nhạy cảm, run rẩy, tuôn trào một dòng suối sôi sục. Đó là điều bí mật tôi phải khám phá. Cao-Cao thân yêu, tôi muốn đem lại hạnh phúc cho em. Tôi muốn biết bằng cách nào người đàn bà tìm được hạnh phúc từ chỗ này.”
A’Su luồn tay vào trong nội y của tôi, vuốt ve tôi, điếu thuốc lá ở bàn tay kia, và nàng nheo mắt nhìn tôi, mỉm cười, trong lúc tôi ngồi hí hoáy viết. Tôi giữ cho dòng chữ thẳng hàng một cách khó khăn.
Trước đây, tôi thường nghĩ mẹ tôi là một người đàn bà xấu xa, điếm đàng. Tôi ghét bà; tôi ghét cái điều sau khi ba tôi mất, bà đã làm mất đi sự tôn trọng và tình yêu mà tôi dành cho bà. Tôi ghét cái điều khi tôi gần như thất lạc, không còn gì để dựa vào, bà ngoảnh mặt đi và trở thành một người xa lạ.
Tôi ghét cái điều ngay cả khi tôi ghét bà nhiều như thế, bà vẫn dịu dàng đối với tôi, hệt như ngày xưa.
Chỉ sau khi gặp A’Su tôi mới hiểu ra rằng “xấu xa” và “điếm đàng” mang ý nghĩa gì. Đó chính là những điều mà tôi luôn luôn khao khát, và mẹ tôi làm gì có được những thứ ấy.
A’Su là hiện thân niềm khát khao sâu thẳm của tôi; nàng là giấc mơ của tôi. Thế giới mà nàng đại diện là nguồn của tất cả những hạnh phúc và khổ đau của đời tôi, là cõi lòng cưu mang tôi. Một khi cuống rốn đã cắt, tôi khinh thường nó, nhưng sau khi tôi chết, nó sẽ là nấm mồ chôn vùi tôi.
“Tôi viết bởi vì tôi khao khát yêu đương.”

Tôi luôn luôn cảm thấy ẩn trốn trong thân xác tôi là một cái tôi khác khép kín. Sức mạnh nào đã làm cho nó co thắt? Tôi không biết. Nó mang chân dung nào? Tôi không biết. Điều mà tôi cảm nhận mơ hồ là sự chuyển động không ngừng bên dưới những kiềm chế nặng nề. Tôi cảm nhận, trong những khung cảnh chiêm bao thay đổi, xoắn xuýt của tôi, trong những lời nói không kiềm chế trong giấc ngủ, trong đau đớn không chịu nổi chìm sâu trong đêm, sự hiện diện của một cái tôi tuyệt vọng và khao khát tình yêu.
Tôi muốn yêu, nhưng tôi biết rằng ngày nào chưa khám phá ra cái tôi ẩn giấu ấy, thì tôi vẫn bất lực trong tình yêu.
Thế nên tôi viết, để qua việc viết lách tôi đào xới cái tôi giấu kín này. Tôi viết, tôi viết như đang thủ dâm. Tôi viết trong cơn điên loạn, và sau khi viết tôi xé từng mảnh một những gì tôi viết, như thể đang xuất tinh; và qua động tác hủy bỏ tôi cảm nhận nỗi cực khoái không thể tìm thấy trong tình dục.

Truyện đầu tiên mà tôi không xé bỏ là “Đi Tìm Đôi Cánh Thiên Thần Đã Mất.” Nhanh tay hơn tôi, A’Su giật lấy nó. Ban đầu tôi chỉ viết một nửa và không muốn tiếp tục, nhưng nàng bỏ ra cả buổi tối để đọc, và đọc xong nàng làm tình cuồng nhiệt với tôi.

“Cao-Cao, viết cho xong đi; cho câu chuyện một cơ hội để sống.” A’Su đặt cây bút vào tay tôi và ôm chầm lấy thân thể trần truồng của tôi, nhẹ nhàng đặt tôi lên chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc.

“Đừng sợ tài năng của chính mình; đó là định mệnh của em.”

Tôi thấy cái tài năng ấy đeo mặt nạ quỷ, yếu ớt, run rẩy leo lên khỏi vũng bùn dơ dáy, vươn thẳng hai cánh tay héo úa, quờ quạng một cách vu vơ về phía cây thang dài tạo thành bởi hết hàng chữ này đến hàng chữ khác, vươn tới, và mãi mãi vươn tới.

Trước đó, tôi đã nằm trong vòng tay bao nhiêu người đàn ông.

Năm lên mười bảy tuổi, tôi học hỏi về tình dục từ thân thể một người đàn ông lớn hơn tôi mười tuổi. Không chút ngại ngần, tôi để gã vào sâu giữa hai chân tôi, cho dù nó làm tôi đau không ngôn ngữ nào tả xiết. Phút giây đó khi nhìn thấy đốm máu đỏ loang trên khăn trải giường; cơn vui nồng nhiệt vỡ ra khỏi tim tôi; sự hài lòng của kẻ đã trả được thù. Cuối cùng thì tôi cũng không còn cần phải khóc lóc cho những đớn đau trái ngược mà mẹ tôi đã giáng xuống đầu tôi.

Bây giờ không còn trinh tiết, tôi được giải thoát. Tôi nghĩ tôi có thể trả thù mẹ tôi trong vòng tay bọn đàn ông.

Tôi mặc đồng phục nữ sinh trung học màu xanh mà bọn con gái ganh tị, tóc tôi cắt ngắn phía trên vành tai. Tôi thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, dù tôi không cao được như bà, nhưng với tạng người mỏng manh, thon gọn, hiển nhiên là tôi quyến rũ hơn.

Tôi rất dịu dàng và hoàn hảo trong mắt nhìn của người khác tới mức những người đàn ông quý mến tôi vẫn bảo tôi giống một thiên thần thanh lịch, mỏng manh như pha lê, có thể giam giữ con tim họ một cách dễ dàng.

Thiên thần ư? Có trời biết tôi thù ghét dáng vẻ đầy lừa lọc của tôi như thế nào, tôi có đầy những nét giống mẹ tôi.

Lũ bạn học của tôi trẻ tuổi và khờ khạo; tôi thì đã già ngay từ năm mười hai tuổi.

“Trời ơi! Làm cách nào mà em giữ hoài được nét ngây thơ như thế?”

Gã đàn ông dạy tôi về tình dục nói thế sau cơn ngất ngư lạc thú. Gã hùng hổ chiếm đoạt tôi lần nữa, gã cắn cái núm vú bé nhỏ của tôi một cách hung bạo, và dập thân thể gã lên tôi như điên cuồng, xô đẩy tôi tới lui dồn dập. Rồi gã lớn họng chửi tôi và van nài tôi, cho tới khi gã nằm gục trên ngực tôi và nức nở khóc như đứa bé yếu đuối, vô vọng.

“Đồ ác quỷ! Nhưng sao tôi yêu em quá đỗi!”

Gã hôn vùng kín ngạo nghễ, đỏ thẫm, sưng tấy của tôi và thề sẽ không bao giờ hành hạ hay làm tổn thương tôi nữa.

Tôi biết chính tôi là kẻ hành hạ và làm tổn thương gã; về sau, bị bất lực, gã bảo một chiếc kéo trong âm đạo tôi đã cắt đứt dương vật gã và chôn vùi luôn tình yêu của gã.

Cái kéo à? Đúng vậy, có một cái kéo trong âm đạo tôi. Và ở trong tim tôi nữa! Lưỡi kéo đã cắt lìa mối quan hệ giữa tôi và những người khác trên thế gian; bất kỳ kẻ nào đến gần tôi sẽ ướt sũng vì máu tươi.

Tôi không thể nhớ lần đầu tiên tôi vào quán rượu ấy. Đại khái là một buổi tối buồn chán đến chết được. Không định trước, tôi đâm đầu vào quán, để khám phá ra rằng họ pha ly Bloody Mary tuyệt vời. Nhạc jazz xưa chơi đều đều, và khách hàng ngồi rải rác, chẳng ai để ý đến ai, lặng lẽ uống rượu và hút thuốc. Chẳng ai thèm hỏi, “Cô bé có muốn nhảy một bản không?” Nhưng cũng dễ hiểu thôi bởi ở đây đâu có sàn nhảy.

Thế nên ban ngày tôi ôm sách vở rảo bước khu văn chương như một con bé sinh viên đại học năm thứ ba bình thường, về đêm tôi chìm trong quán rượu, uống Bloody Mary do gã chủ quán pha, hút thuốc lá và mải mê viết những truyện mà định mệnh xui khiến tôi sẽ phá hủy đi. Gã chủ quán tên là FK, gã có khuôn mặt dài, xanh xao, sạch sẽ khiến khó lòng đoán tuổi gã, và hai bàn tay cấu trúc xinh đẹp, mảnh mai và sinh động đến mức lúc vuốt ve ai tưởng chừng đang dạo trên những phím dương cầm.

Thỉnh thoảng tôi theo gã về căn phòng chung cư nhỏ bé và sạch sẽ như cái ổ mèo của gã để uống khỏi trả tiền và nghe gã đàn piano theo cái cách khiến xương cốt người ta mềm rã và tan biến. Rồi tôi nằm trên chiếc giường có lò so cót két và làm tình một cách lười biếng. Đôi bàn tay của gã không làm ra âm nhạc trên thân thể tôi, nhưng biết pha Bloody Mary một cách tuyệt vời, và như người giữ trẻ tận tụy, gã canh chừng tất cả những đêm mất ngủ của tôi.

“Cao-Cao, không phải là em thiếu cảm xúc; chỉ là em không yêu anh thôi.”

FK là một trong số ít đàn ông không nổi giận hay thất vọng vì điều này.

Cái đêm gặp A’Su, tôi đã uống sáu ly Bloody Mary. Khi nàng mở cửa bước vào, không khí quán rượu bỗng khuấy động – ngay cả bình pha cocktail của FK cũng lỡ nhịp. Tôi ngước lên nhìn nàng. Tôi thấy nàng, lưng quay về phía tôi lúc nàng trò chuyện với FK ở quầy. Đột nhiên nàng quay lại, đôi mắt nàng bám cứng lấy tôi, mái tóc dài màu nâu đỏ của nàng cuồn cuộn như những con sóng đỏ.

Thân thể tôi mọc đầy gai ốc màu nâu đỏ.

Tôi uống thêm ly Bloody Mary rồi thêm một ly nữa, và trong sắc đỏ như máu của rượu, tôi thấy nàng vẫy gọi tôi; cảm nhận đôi mắt đen, lấp lánh, liếc nhanh, cười nụ với tôi; cảm nhận thân thể nàng gần như bùng vỡ ra khỏi chiếc áo đầm đen hở cổ bó chặt thân hình. Tôi cảm nhận giọng nói khàn, trầm của nàng thì thầm những ngôn ngữ dâm loạn vào tai tôi. Một cách mơ hồ, tôi nhận ra quần lót tôi ướt sũng. Kẻ khơi gợi được dục vụng nơi tôi – thì ra – lại là một người phụ nữ.

Nàng quá giống cái phần ký ức nơi tôi mà tôi không thể tìm đến dưới cái nhìn chăm chú của nàng, tôi cảm thấy mình đã trở về trong lòng tử cung, ẩm ướt và ấm áp, và tôi nghe được tiếng máu chảy trong tĩnh mạch.

Tôi vùi đầu vào chiếc ly của tôi, cố hôn đôi môi nàng.

Trong cơn ngất quay cuồng, tôi cảm thấy mùi Bloody Mary trào ngược từ bao tử lên miệng, thấy nàng từng bước đi về phía tôi. Một mùi thân thể tuôn tràn, và một vóc dáng cao, đầy đặn, máu thịt ôm lấy tôi, nhận chìm tôi.

Điều đầu tiên tôi nhận thức được khi tôi mở mắt là mùi xác thịt hăng nồng. Cái mùi trần tục nhất mà tôi từng ngửi được.

Đầu tôi nhức tưởng chừng sắp vỡ tung. Cố gắng mở đôi con mắt đau nhức, lười biếng, tôi khám phá ra mình đang nằm trên một chiếc giường tròn và rộng đến kỳ quặc; ánh nắng, rực rỡ và ấm áp, tung tóe trong phòng qua cửa sổ rộng bằng cả chiều dài bức tường. Tôi gượng ngồi dậy nhìn quanh căn phòng. Đó là một căn phòng rộng trên mười tám mét vuông, có đồ đạc theo kiểu đen, trắng, và đỏ, đơn giản và bắt mắt.

Tôi nằm một mình giữa những thứ ấy; như một giấc mơ kỳ quặc, hùng vĩ.

Tôi chắc chắn đây là nơi ở của nàng – phải là nó! Tôi vẫn mặc áo quần của đêm hôm trước, ngoài ra, thứ mà tôi giữ lại được của đêm hôm trước là cơn nhức đầu của tôi.

Đột nhiên cánh cửa màu đỏ bật mở. Tôi thấy nàng bước về phía tôi. Nàng không trang điểm, và mặc cái áo thun và quần jeans, nàng đẹp hơn tôi tưởng tượng.

“Mình là A’Su.”

“Còn mình là Cao-Cao.”

Nàng đã đến!

Lần đầu tiên ngửi mùi tinh dịch tôi biết trên đời này tôi sẽ không bao giờ có lạc thú từ thân thể một người đàn ông được nữa.

Sau khi dọn về ở với mẹ tôi, tôi thường thấy những gã đàn ông xa lạ vào phòng mẹ, rồi đi ra. Một lần khi gã đàn ông đã đi khỏi, tôi đẩy cửa bước vào phòng mẹ và thấy tấm khăn trải giường nhăn nhúm và nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm; bà đang tắm. Tôi bước lại giỏ đựng rác cạnh giường. Trong đấy nhét đầy giấy vệ sinh, và cái mùi tanh tưởi dạt về phía tôi – mùi tinh dịch trộn lẫn dịch cơ thể, tôi biết chứ!

Tại sao tôi lại đẩy cửa vào phòng mẹ nhỉ? Tôi không hiểu tại sao tôi muốn chứng tỏ cái điều tôi đã biết. Như thể tôi cố tình, một cách tuyệt vọng muốn mình phải nhớ – nhớ những nhập nhằng giữa mẹ và những người đàn ông ấy để tôi có thể chống lại họ suốt đời tôi.

Lúc ấy tôi mười ba tuổi, và tôi vừa mới có kinh nguyệt, nhưng tôi đã biết nhiều thứ mà bọn con gái nhỏ chưa nên biết. Ngoài phần giáo dục sinh lý mà tôi học được từ những giờ học về sức khỏe, tôi còn biết nhiều về tội lỗi và sự thù ghét.

Tôi không thể sắp xếp thứ tự ký ức mình; những điều tôi nhớ được đều rải rác và manh mún. Chúng chao đảo giữa tưởng tượng và chiêm bao, lẫn lộn với khoảng trống vắng bởi sự hổ thẹn và thù ghét. Cố gắng tìm cho ra một khuôn mẫu, tôi nhận ra rằng mình không thể sắp xếp chúng lại với nhau thành câu chuyện trọn vẹn.

Tôi còn nhớ căn nguyên của tất cả những rối rắm là cái năm tôi lên mười. Năm thứ mười của đời tôi như một biên giới được rèn bằng sắt… Ở phía bên phải ranh giới, tôi chỉ là một đứa trẻ bình thường trong một gia đình bình thường; bên trái của đường ranh giới, tôi cho phép mình trở thành nô lệ của nỗi kinh hoàng và sự thù ghét.

Năm ấy, cha tôi còn trẻ và bị tai nạn xe cộ trên đường đi làm về. Người lái chiếc xe kia bỏ trốn, cha tôi nằm mê man trong vũng máu không biết bao lâu. Mẹ tôi cuống cuồng, thề nguyền sẽ chăm sóc ông cho tới khi bình phục.

Nhóm đàn ông như FK là nơi chốn nương tựa an toàn của tôi. Với nét mặt thiên thần, tôi trôi dạt lênh đênh trong thế giới, vô định như một con ma cô độc. Điều tôi tìm kiếm thực ra là một nấm mồ để linh hồn rã mục và trống rỗng của tôi an nghỉ.

Căn phòng chung cư rộng lớn của A’Su nơi những người đàn ông khác nhau đến rồi đi, khiến tôi nghĩ đến một mái nhà; mùi thân thể gây gây, lan tỏa của A’Su giúp tôi thấy vững tâm.

Tôi vào thế giới kỳ quặc nhưng hùng vĩ của nàng như thế này. Ban ngày, tôi quá giang trong chiếc Jaguar của nàng đến trường đại học; đêm xuống, tôi nhập bọn với nàng vào những chầu cocktail bất tận của đám đàn ông thương gia giàu có. Một đêm tôi thức giấc thấy một gã kiến trúc sư nổi tiếng mà tôi biết tên qua báo chí nằm trần truồng giữa tôi và A’Su, dương vật teo tóp của gã trông như một lão già bần cùng, dơ dáy. So sánh với A’Su, làm sao bạn có thể nói là mẹ tôi xấu xa và dâm đãng?

Bỏ nhan sắc, trí thông minh, và cách cư xử lạnh lùng của nàng qua một bên, những vũ khí duy nhất của A’Su là sự hoang đàng và thiếu vắng cảm xúc; sự bất tín nhiệm và nét dửng dưng dành cho đàn ông khiến nàng trở thành kẻ thắng cuộc trong mọi cuộc thi đấu.

Tất cả những thứ mà mẹ tôi có là cái giường nhăn nhúm và một trái tim đầy thương tích và tuyệt vọng.

Những tên đàn ông trong túi nhét đầy tiền bạc thèm khát thân xác A’Su; A’Su ước ao đánh thức được tình yêu đã lặng câm, lắng đọng trong tôi. Còn tôi mơ ước điều gì?

Cái chết. Sau khi mẹ tôi mất, tôi sẽ sẵn sàng nằm xuống bên cạnh nấm mộ của bà.

Tôi ngồi viết trong quán rượu. Những ly Bloody Mary mà FK pha hôm nay chua như mật, không thể nào uống nổi. Đây là lần đầu tiên tôi trở lại quán rượu từ khi dan díu với A’Su.

“FK, anh bị cái gì ám vậy? Mấy ly Bloody Mary này giống hệt nước đái ngựa vậy.” Tôi ngẩng đầu nhìn gã, bỗng dưng tôi thấy gã yếu đuối và già cỗi.

“Anh quen biết A’Su hơn hai năm rồi, và anh chưa bao giờ thấy nó nhìn ai như nhìn em. Cao-Cao, nó yêu em rồi đó.” FK ngồi xuống bên tôi và uống một hơi hết sạch nửa ly vodka.

“Ban đầu, anh chỉ muốn thân xác nó, như vậy cũng đã khó khăn lắm rồi. Phải bỏ ra nhiều công sức và thật nhiều tiền chờ cái ngày nó cảm thấy muốn ngủ với anh. Dĩ nhiên, nhiều đứa còn gian khổ hơn anh, quăng tiền bạc vào nó, và đùng một cái, nó biến đi, chạm vào đầu ngón tay nó cũng là chuyện không tưởng.

Cuối cùng thì sau khi ngủ được với nó, anh nằm bên cạnh nó, thèm được ôm nó, nhưng nó đẩy tay anh ra và đứng dậy, khẽ mỉm cười nhìn anh, và đọc một bài thơ của Baudelaire.

Cao-Cao, anh biết thế là hết; điều anh mong ước không phải chỉ là vào sâu trong thân xác nó. Điều bất ngờ là anh đem lòng yêu nó. Nó bảo, ‘Đừng phung phí tiền bạc; sẽ chẳng đi đến đâu cả!’ Nó nói đúng, chẳng đi đến đâu! Anh vẫn nghĩ nó là con vật máu lạnh, chỉ tới bây giờ anh mới nhận ra là nó chỉ yêu phụ nữ! Anh sẽ chẳng bao giờ hy vọng gì nữa.”

Khuôn mặt mặt FK lộ ra một cái vẻ bị tổn thương mà tôi chưa bao giờ trông thấy. A’Su yêu tôi ư? Tôi biết vậy, thì có sao? Thì đã sao? Tôi nghĩ đến sự nối kết phức tạp giữa ba chúng tôi – mọi chuyện đều vô lý. Hai bàn tay xinh đẹp của FK có thể gẩy ra những nốt nhạc trên thân xác A’Su không?

A’Su, nếu em chỉ yêu được phụ nữ, em có yêu mẹ của em không? Em có thường xuyên dằn vặt khổ đau vì giằng co giữa tình yêu và sự thù ghét dành cho bà ấy không?

Khi tôi vào trung học, mẹ tôi muốn tôi về ở với bà. Kết quả là tôi nhập học ở một trường tiếng tăm.

Mỗi khi chúng tôi dời chỗ ở – khách sạn, quán trọ, chung cư rẻ tiền, hoặc khu nghỉ mát – tôi luôn có phòng riêng và trong túi đầy ắp tiền. Tôi không có bạn bè, chỉ một căn phòng đầy sách và đĩa nhạc cùng với cái tôi trầm lắng.

Chúng tôi ít khi trò chuyện. Mẹ thường về nhà say khướt lúc nửa đêm với những bà bạn thuở trước – một đám phụ nữ đẹp, ăn mặc hợp thời trang, giầy cao gót trong tay, khóc cười bất chợt trên đường phố.

Một lần, tôi giật mình thức giấc giữa đêm bắt gặp mẹ đứng khóc ở cuối giường tôi. Tôi làm bộ ngủ say, nhưng tôi không ngủ lại được nữa. Hôm sau trong lớp học, tôi ngủ gà ngủ gật, và tan học về nhà, tôi với mẹ vẫn nhìn nhau cũng bằng những con mắt lạnh lùng.

Cảm giác tôi dành cho mẹ đã chết năm tôi mười hai tuổi; bây giờ dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa, những nỗ lực của tôi chỉ khiến cho chúng tôi thêm đau đớn. Tôi phải đối đầu với áp lực những kỳ thi cuối niên học, trong lúc cố xua đuổi sự quan tâm và tình yêu bà dành cho tôi. Niềm khao khát thành hình trong thời niên thiếu của tôi bị dày vò chỉ vì cái dáng vẻ bên ngoài của con người.

Cuối cùng, tôi đậu vào trường trung học mà tôi ưa thích, có nghĩa là tôi có thể dọn đi, lánh xa mẹ. Bà đọc thư chấp nhận của nhà trường và nở nụ cười rạng rỡ và hiếm hoi. Ngày hôm sau bà mua cho tôi nguyên một bộ tiểu thuyết dịch. Những hàng giấy bọc bìa sách màu xanh đặm cuồn cuộn, tràn dâng trước mắt tôi như nước biển.

“Đừng nằm đọc sách hoài trên giường; hư mắt cho mà xem.”

Bà đặt từng cuốn sách một lên kệ, miệng nói và mắt không nhìn tôi. Tôi nhặt một cuốn sách. Kệ sách không cao, nhưng không hiểu vì sao tôi không để cuốn sách lên đó được.

Lần đầu tiên trong bao nhiêu năm trời, tôi khóc, sau lưng bà, lặng lẽ, nước mắt từng giọt nhỏ xuống những trang sách. Đó là cuốn Kẻ Xa Lạ của Camus.

Chẳng bao lâu sau, tôi dọn vào cư xá học sinh gần trường, và cuộc chơi giữa tôi và bọn đàn ông bắt đầu. Tôi như đoá hoa bị nhiễm một chứng bệnh: khai mở vào thời điểm rực rỡ nhất của nó, với trái tim đã hư rữa.

“Cao-Cao, tôi yêu em. Dù tôi biết điều em cần không phải là tình yêu của tôi, tôi vẫn yêu em. Nếu tôi không thể yêu em, đời tôi sẽ không trọn vẹn.”

Tôi nằm gục trong vô vọng giữa những trang giấy viết dở, và than thở về khả năng kể chuyện yếu kém của mình. A’Su đưa một bàn tay nâng cằm tôi lên. Bên dưới đại dương tóc rối của nàng, mắt nhìn nàng sâu thẳm, một lỗ đen khổng lồ chỉ muốn nuốt trọn lấy tôi. Tôi quay cuồng. Phải chăng đây là hình ảnh của nàng mỗi khi nàng yêu ai?

Tôi ôm lấy nàng trong vòng tay, hôn và vuốt ve nàng cùng khắp.

A’Su, tôi không hiểu. Tôi không hiểu phần nào của tôi xứng đáng được yêu thương. Tôi không hiểu cách em yêu tôi. Tôi càng không hiểu tại sao những người đàn bà yêu tôi luôn luôn quăng mình vào đống khát khao của bọn đàn ông, rồi dần dần khoét mình trống rỗng và già đi trước mắt tôi. Giả như chẳng ai trong hai chúng ta yêu người kia, phải như chúng ta chỉ để dành năng lực cho những cuộc làm tình, thì mình có hạnh phúc hơn không?

Tôi không hiểu được tình yêu. Tôi chỉ biết trong vòng tay đàn ông, thân xác tôi lạnh băng và tê bại, còn dưới những vuốt ve của A’Su, tôi trở về với đời sống, bừng cháy ngọn lửa nóng. Tôi trở thành nhạy cảm và hoang dại, như thể mọi lỗ chân lông trên thân xác tôi mở toang và hít thở, một va chạm mơ hồ cũng làm tôi run rẩy, cũng làm hơi thở tôi dồn dập.

A’Su, tôi thèm muốn em; ngay cả dù tôi chưa thể yêu em, tôi vẫn thèm muốn em. Em là người đàn bà tôi tìm kiếm suốt một đời. Chỉ qua em tôi mới lại nối kết được với chính mình.

Có nhiều điều về mẹ tôi, tôi thực sự không nhớ rõ.

Thời trung học, hối hả giữa trường lớp và những người đàn ông, bài vở của tôi vẫn thường xuyên được điểm cao. Tôi tuột đi từ đứa bạn trai này qua đứa bạn trai khác. Tôi có thể đương đầu dễ dàng với những thứ vẫn thường gây khó khăn cho học sinh trung học, vậy nhưng tôi không thể có được ngay cả một trong những thứ mà tôi thực tâm muốn có. Bộ sách mẹ tôi cho tôi níu tôi lại trên bờ vực suy sụp. Những đêm trường trăn trở không thể nào ngủ được, tôi đọc Kafka và thủ dâm.

Mỗi tháng vào những đêm không trăng, tôi đi ăn tối với mẹ trong những nhà hàng có ánh đèn dịu dàng và nhạc nhẹ, mặt đối mặt, hai chúng tôi lặng lẽ hút thuốc, hoặc trao đổi những mẩu đối thoại vô nghĩa.

Tôi không biết tại có quá nhiều hạt tiêu trong thịt bò, hay tại khói thuốc làm bà cay mắt. Mắt bà ướt, và dưới đôi mắt ấy màu da thâm, những vết nhăn bò ngoằn ngoèo bên dưới lớp phấn trang điểm dày. Bà cười như thể bà bị thiên hạ bắt gặp ngã lăn ra trên nền đất dơ dáy, toàn thân bà trở nên vụng về và gượng gạo.

Đôi khi điện thoại reo vang giữa đêm trường. Bà khóc nghẹn lời ở đầu dây; mùi rượu bốc ra từ cái ống nghe điện thoại, làm tôi nhức đầu.

Tôi biết chúng tôi đã đến giới hạn, mặc dù tất cả những gì cần làm chỉ là với tay ra tìm đến nhau là chúng tôi có thể cứu vớt nhau khỏi bờ vực của niềm thất vọng. Thế nhưng chúng tôi chẳng bao giờ làm – hoặc có thể vì cả hai chúng tôi cùng với tay ra đến độ kiệt sức mà thực ra đã nhầm lẫn về hướng cánh tay của nhau.

Tôi không bao giờ nhìn lại.

Cho đến khi tôi gặp A’Su.

Nàng giống mẹ tôi vô cùng, giống tới mức sau mỗi lần chúng tôi làm tình, những giấc mơ của tôi đổ đầy những thứ mà tôi đã quăng bỏ hoặc quên lãng. Từng thứ một, chúng tái xác nhận sự có mặt của chúng trong ký ức tôi khi tôi chìm đắm, ngất say trong tiếng cười chứa chan nhục dục của A’Su. Tôi khám phá ra từ một nơi bất định sự hiểu lầm của tôi về mẹ tôi.

Từng bước một, tôi tiến đến bên tâm hồn trần trụi của mẹ tôi và nhận ra rằng tôi đã bất công một cách tàn bạo với mẹ bao lâu nay. Đúng vậy, chính sự ích kỷ và hèn nhát của tôi đã đẩy hai chúng tôi đến bên bờ vực.

Con nhớ. Mẹ à, dần dần con nhớ ra khuôn mặt của mẹ sau khi mẹ gột rửa đồ trang điểm, đôi mắt híp của mẹ với hai mí sưng phồng sau khi khóc, giống hệt như hình ảnh mẹ mà con đã thương yêu thuở con còn thơ ấu!

Kỳ nghỉ hè sau khi thi đậu vào đại học, tôi nhận việc làm ở một nhà hàng Tây, bắt đầu để tóc dài, và học lái xe.

Một buổi tối giữa tháng Chín sau khi xong công việc, tôi bắt gặp mẹ ngồi bên ngoài nhà hàng trong chiếc xe Austin Mini, vóc dáng cao lớn của mẹ tương phản một cách kỳ cục với hình dạng nhỏ bé của chiếc xe. Tôi chui vào xe và thấy bà không trang điểm và mặc một màu trắng từ đầu đến chân. Bà lái xe với vẻ quyết liệt. Tôi không thể đoán được bà sắp đi đâu trong đêm tối.

Chúng tôi đến nghĩa trang nơi cha tôi an nghỉ. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên sau khi cha tôi qua đời, tôi ở cạnh mẹ.

Nghĩa trang về đêm vắng lặng và yên tĩnh. Những con đom đóm chập chờn lẫn vào những bụi cỏ cao. Trong chiếc áo sơ mi trắng và váy đầm cũng trắng, mẹ tôi bước chậm trên cỏ dưới ánh trăng trắng bạc như bóng một ma nữ diễm kiều lửng lơ trôi trên thế gian.

“Đây là Cao-Cao, con chúng mình. Nó xinh đẹp quá phải không anh! Con mình thông minh như anh. Con mình không vô ơn bội nghĩa với anh; nó đậu vào đại học. Cuối cùng mình cũng thấy nó thành người lớn. Còn em thì nhớ anh quá đi thôi…”

Gió đêm thổi xạc xào. Giọng nói của bà sáng và trong trẻo, nhẹ nhàng và vui sướng, như tiếng ngân nga của đám học trò tiểu học trên đường về nhà sau giờ tan học. Tôi nhìn tấm bia mộ ghi tên cha tôi. Mô đất phủ đầy cỏ như mái tóc bù xù của ông, và người cha mà tôi đã quên bỗng dưng xuất hiện trước mắt tôi, chạy chiếc xe đạp cũ, mắt kính gọng đen trên sống mũi, gọi vang rân dù còn cách cổng vào một quãng xa. “Cao-Cao, Ba về tới!”

Ông vẫn còn trẻ như hồi đó.

Tôi quay qua nhìn mẹ và nhận ra bà đã cắt tóc ngắn, khuôn mặt tươi cười, tròn trĩnh của bà đầy nét trẻ thơ. Bà ngồi bệt xuống đất, hai tay mân mê bia mộ như đang vuốt ve ngực người đàn ông bà yêu thương. Nét mặt bà chan hòa niềm vui.

Giây phút ấy, bỗng dưng tôi muốn ôm chặt lấy bà, để nói lớn lên với bà rằng tôi yêu bà, rằng tôi luôn yêu thương bà, dù bà có làm gì đi nữa, không gì có thể thay đổi cái cách tôi yêu thương bà.

Nhưng tôi đã không làm. Mặc dù trái tim tôi sôi sục, thân xác tôi vẫn cứng ngắc như tảng đá; tôi không thể cử động. Đã quá muộn mất rồi.

Tôi không biết giả như tôi có thể ôm bà một cách gan dạ và nói cho bà biết những cảm giác thật sự trong tôi, thì bà có thay đổi quyết định của bà hay không. Tôi không nghĩ thế. Ở thời điểm ấy chẳng còn thay đổi được gì. Thực ra những gì tôi có chỉ là ý nghĩ bất chợt thoáng qua. Tôi chưa thực sự tha thứ cho bà, hoặc tha thứ cho tôi.

Ba ngày sau, bà tự tử. Thân thể trần truồng của bà bập bềnh trong bồn tắm, và từ cổ tay phải của bà một dòng máu đỏ tuôn tràn.

Tôi mất mẹ nhưng lại có được một khoản tiền để dành đáng kể, một căn phòng chung cư rộng thênh thang, và chiếc Austin Mini.

Khi vào đại học, tôi thành con người không dĩ vãng, nửa nổi, nửa chìm, trong men rượu. Và tôi cũng bắt đầu viết như điên loạn.

A’Su luôn luôn là một câu đố hiểm hóc. Sự gắn bó của hai chúng tôi thì như một giấc mơ. Nếu tôi không đi dự những sự kiện kỳ quái khác nhau với nàng, thì chúng tôi ở trong căn phòng của nàng, uống như điên, hút, lăn lộn và làm tình, nói chuyện rồi cười giỡn, hoặc chỉ thì thầm những câu chữ vụn vặt cho nhau nghe. Khi A’Su không có ở đó, thì tôi hoặc là viết như điên cuồng hoặc chìm sâu vào những cơn mộng mị trong lúc tôi vật vã để sắp xếp những mảnh ký ức lại với nhau.

Không tồn tại những chi tiết thông thường, vững chãi để dựa vào đó mà sắp xếp sự miêu tả cuộc sống hai chúng tôi với nhau. Chúng tôi không bao giờ bận tâm hoặc thắc mắc về những chuyện riêng tư; hơn nữa, chúng tôi không biết gì về lý lịch của nhau, quá khứ, và ngay cả trọn vẹn tên và họ của nhau.

“Không gì ngớ ngẩn bằng việc muốn người khác hiểu mình một cách đầy đủ và trọn vẹn.” Châm ngôn của A’Su là như thế.

Nàng luôn luôn là một câu đố hiểm hóc. Nhưng câu trả lời không quan trọng. Riêng tôi, tôi không bao giờ bận tâm khám phá những bí mật của người khác bởi điều tôi quan tâm là ý nghĩa mà họ mang.

Tôi mơ hồ cảm nhận một điều gì đó ở một nơi nào đó chờ đợi tôi, chờ tôi tìm đến nó, và rồi tôi sẽ hiểu ra. Tôi đã tìm kiếm một cách nhọc nhằn qua bao nhiêu năm tháng, và mọi cố gắng của tôi đều vô ích cho tới khi A’Su xuất hiện; sự xuất hiện của nàng là dấu hiệu dẫn lối cho tôi. Tôi đã tìm kiếm điều gì? Tôi đã có thể hiểu được điều gì? Tôi không hề hay biết.

“Điều chúng ta cần là một đôi cánh. Nếu chúng ta tìm được chúng, chúng ta sẽ lại bay lượn tự do thêm một lần.” A’Su nói câu đó ngay từ đầu. Chính vì vậy mà tôi viết một truyện ngắn có tên “Đi tìm Đôi Cánh Thiên Thần Đã Mất.” Bây giờ truyện ngắn ấy đã gần kết thúc. A’Su à, thế còn đôi cánh của chúng ta thì sao?

“Cao-Cao, em chỉ cần tiếp tục viết, và trên trang giấy em sẽ trông thấy tôi, và tôi sẽ tìm gặp em. Mọi thứ tôi làm trước đến giờ chỉ là để cho em thấy một điều này. Hãy viết. Đừng bao giờ ngưng viết, em không còn chọn lựa nào khác; định mệnh của em là như thế. Giây phút đầu tiên trông thấy em, tôi đã bắt gặp cái sôi nổi của một nhà văn. Cái sôi nổi đó đã đón tôi vào đời em.”

“Viết, A’Su, em biết em phải viết. Nhưng còn những đôi cánh mà chúng ta đánh mất thì sao?”

Đó là lần cuối cùng hai chúng tôi chuyện trò.

“Chúng ở đâu đó.” Nàng nắm chặt tay tôi; lòng bàn tay nàng run rẩy, ướt đẫm mồ hôi.

Tôi mơ thấy A’Su.

Trong giấc mơ, hai đứa tôi bồng bềnh trong không gian, và quanh chúng tôi là chất màu trắng đục như băng đá. Khi chúng tôi trôi giạt đó đây, thân xác chúng tôi bắt lửa, chúng tôi lăn lộn điên cuồng trong lửa đỏ và làm tình như điên loạn. Đời sống hai chúng tôi quá mỏng manh, thế nhưng trong mắt nhìn của thế gian chúng tôi chẳng hơn gì khói và bụi.

Bỗng dưng A’Su buông tay tôi ra và bay đi. Mắt tôi mở lớn nhìn theo nàng bay lên cao. Nàng bay xa, xa mãi, càng lúc càng xa, nhưng tôi không thể giũ bỏ những ràng buộc, và tôi cảm thấy áp lực tăng dần chung quanh tôi.

“A’Su! Cứu em với!”

Tôi hét vang và tỉnh giấc. Tôi chỉ nhớ A’Su có gọi to một lần từ khoảng không: “Cao-Cao, em phải trông cậy vào chính em.”

Khi thức dậy, tôi thấy mình nằm trong căn phòng tầng hầm nơi trước đây tôi sống.

Bàn làm việc phủ đầy những giấy ngoằn ngoèo chữ viết. Đề tựa là “Đi Tìm Đôi Cánh Thiên Thần Đã Mất,” và ở trang cuối có chữ “Hết”.

Truyện đã kết thúc! “A’Su, coi nè! Truyện đã viết xong rồi!” Tôi hét vang.

Nhưng A’Su đâu? Tại sao tôi lại trở ngược lại nơi xưa và tại sao A’Su không ở nơi đây? Rõ ràng nàng ở trong truyện của tôi, nhưng nàng đi đâu mất rồi?

Tôi gom gọn bản thảo, quyết định đi ra ngoài tìm nàng.

Tôi bước ra cửa và chìm vào vũng nắng chói chang. Tôi đứng ngẩn ra ở ngã tư trong lúc xe cộ vùn vụt lướt qua trước mắt tôi; khi đèn đỏ tắt đi, đèn xanh bật sáng; khi đèn xanh biến mất, đèn vàng sáng lên. Tôi nhìn đăm đăm đám người chen chúc nhau, nước mắt bỗng dưng rơi rụng.

Tôi không thể suy nghĩ; bỗng dưng tôi không thể nghĩ ra A’Su sống ở đâu. Tôi hoàn toàn không có chút ý niệm nào – đường nào, số mấy, tầng mấy – tôi chịu thua! Tôi tìm kiếm tỉ mỉ mọi chi tiết trong truyện, nhưng chẳng có gì ở đó, hoàn toàn không! Ngay cả tên nàng tôi cũng không biết.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Tôi nhớ tới FK. Chắc chắn gã phải biết A’Su ở đâu!

“A’Su? A’Su là ai? Anh quen biết nhiều người đẹp, nhưng không quen ai tên A’Su hết!” FK lắc đầu nguầy nguậy. “Không, không, nhất định không có ai tên A’Su hết. Cao-Cao à, em có say không đấy?”

Tôi đã mất nàng! Nắm chặt tập bản thảo, tôi lang thang như người mù trên đường phố. Thân xác tôi vẫn nồng mùi thịt da A’Su. Làm sao tôi có thể nhầm lẫn cái mùi gợi dục đầy dâm đãng ấy chứ?

Khi đêm xuống, tôi mò về cái nơi tôi vẫn sống và nằm liệt trên giường, săm soi mọi thứ về A’Su.

“Mình là A’Su.” Tôi vẫn nhớ rõ ràng giọng nói của A’Su, khàn đục và sâu lắng. Khi cười, nàng mang nét hoang dại và trong sáng. Khi chúng tôi đi trên phố, tất cả bọn đàn ông đều nhìn nàng, nhưng mắt nàng chỉ nhìn tôi, chiêm ngưỡng tôi từ đầu đến chân, như thể tia nhìn của nàng có thể lột trần áo quần tôi, khiến tôi trở nên vụng về, mặt tôi đỏ bừng, tim tôi lỡ nhịp.

“Cao-Cao, làm cách nào em đẹp như thế? Chỉ nhìn em thôi, nội y tôi cũng ướt đầm đìa.” Nàng cúi đầu nói nhỏ bên tai tôi và nhẹ nhàng cắn vành tai tôi.

Tôi vẫn nhớ cái cách A’Su thích nằm trên bụng tôi, ngón tay mầy mò chỗ ấy của tôi, vuốt ve, và hát:

“Ngoan nhé, em dê nhỏ, hãy mở toang cánh cửa.

Mở nhanh, ta muốn vào.”

Tôi sẽ nén tiếng rên và, run rẩy, ngân nga cho tròn câu hát:

“Không đâu, không đâu, không mở được.

Bà chó sói gian manh, tôi chẳng cho vào.”

Hai chúng tôi sẽ cười tung tóe, sẽ lăn lộn trên giường, sẽ ngã lăn xuống sàn, và làm tình đến khi đuối sức không thể làm thêm được nữa.

Tôi nhớ lần đầu A’Su đọc cái truyện tôi viết. Đọc xong, nàng nâng mặt tôi lên, giữ trong đôi bàn tay nàng thật lâu, và cất lên một tiếng thở dài, dài thườn thượt.

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)