Thơ-Trần Mộng Tú
Có người gửi tôi tấm hình trên mạng
cô gái Sài gòn áo trắng khăn tang
đi trong Sài gòn bốn mươi năm cũ
cô gái trong hình có phải tôi không?
Ô hay tại sao tự nhiên tôi nhận
Sài gòn cả trăm cô gái giống tôi
cả ngàn khăn tang trên đầu góa phụ
góa phụ còn hồng một vệt son môi
Ô hay tại sao tự nhiên tôi chối
Sài gòn ngày ấy trắng toát khăn tang
những cô trẻ lắm mắt đầm đìa lệ
theo tay ai dắt đi vào nghĩa trang
Sài gòn bây giờ khói nhang đã tắt
góa phụ ngây thơ tóc đã phai xanh
nhìn lại tấm hình nhận ra cô gái
khẽ gọi tên cô Trần Thị ChiếnTranh.
tmt
Giọng thơ của tác giả khẽ khàng “có phải tôi không” “Ô hay sao tự nhiên…” nhưng sao nghe như tiếng vĩ cầm ai oán, cứa những lát ngọt ngào vào tâm can người Việt. Cầu chúc chị Mộng Tú luôn vui trẻ, vô cùng cảm ơn chị!
Tôi đọc chuyện ngắn “Bình Thủy 1969” của Trần Mộng Tú trên Hợp Lưu đã lâu lắm rồi.
Đây là một câu chuyện ngắn thật xúc động mà tình tiết, tâm trạng, nỗi buồn, của tác giả – tiêu biểu cho hàng vạn góa phụ trẻ trong thời chiến tranh ở miền Nam – cứ vương vất trong tâm trí tôi mãi không rời.
Cứ mỗi khi “đụng” đến những hòan cảnh chia lìa âm dương vĩnh viễn của các đôi vợ chồng son trong chiến tranh VN, dù trên phim ảnh, trong sách báo, hay trong các câu chuyện giữa bạn bè, thì thế nào các hình ảnh trong chuyện ngắn Bình Thủy 1969 của Trần Mộng Tú cũng lại quay về trong tôi. Một nỗi ám ảnh khôn nguôi.
Xin có đôi dòng chia sẻ với tác giả và cầu mong “cô gái Sài gòn áo trắng khăn tang …” của bốn thập niên qua sẽ sớm được mang tên Bình An.